Nạp Thiếp Ký 3

Mạnh Thiên Sở nói: "Hôm nay đúng là ngày vui, chúng ta nhất định phải hưởng cho thỏa, Phượng Nghi bảo nhà bếp chuẩn bị tiệc, ta đã đói lắm rồi."
Hạ Phượng Nghi bước đến trước, nhoẽn miệng cười với Mạnh Thiên Sở, sau đó nói: "Không cần gấp, kỳ thật còn có một chuyện vui nữa, chuyện vui tự nhiên phải tính đôi tính cặp mới hay, chàng thấy sao, phu quân?"
Mạnh Thiên Sở nghe Hạ Phượng Nghi nói còn có chuyện vui, ngoài việc cao hứng còn có kinh ngạc, cười hỏi: "Sao chuyện gì vui đều thấu đến hôm nay vậy? Được a, vậy nàng nói coi đó là chuyện gì?"
Hạ Phượng Nghi trước hết bước đến cạnh Ôn Nhu, kéo nàng ta đến cạnh Mạnh Thiên Sở, cười nói: "Còn một chuyện vui nữa chính là Ôn Nhu của chúng ta đây."
Mạnh Thiên Sở không hiểu, hết nhìn Hạ Phượng Nghi rồi nhìn Ôn Nhu. Chỉ thấy Ôn Nhu e lệ cúi đầu. Hắn bảo: "Nàng ấy có chuyện vui gì chứ, không gây cho ta chuyện phiền phức là được rồi."
Hạ Phượng Nghi vội dùng ngón tay chỉa chỉa vào eo của Mạnh Thiên Sở, nói: "Chàng chưa hỏi đó là chuyện vui gì, sao xác định nó không phải là chuyện vui a?"
Mạnh Thiên Sở chỉ hỏi cho có lệ: "Chuyện vui gì a, nói mau rồi đi ăn cơm."
Ôn Nhu bẻn lẻn không thốt nên lời, chỉ nhìn nhìn Hạ Phượng Nghi. Hạ Phượng Nghi thấy Ôn Nhu không thể ưự nói, nên đáp thay: "Ôn Nhu đã có mang rồi."
Mạnh Thiên Sở nghe xong suýt té ngồi xuống đất. Không phải chứ? Chỉ mới có một lần thôi mà? Không lẽ nhạy dữ như vậy hả trời? Bạn đang đọc truyện được tại Y
Mạnh Thiên Sở nhìn Ôn Nhu như nhìn quái vật vậy, hỏi mà như kẻ nó lắp: "Không... không phải thật chứ? Ai xem cho nàng vậy, ai... ai nói nàng có mang?"
Ôn Nhu vốn cho đó là phản ứng do mừng quá của Mạnh Thiên Sở, nên lí nhí đáp: "Giai Âm xem giúp đó."
Mạnh Thiên Sở lập tức gọi Giai Âm lại, hỏi: "Nàng không xem nhầm chứ?"
Tả Giai Âm bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở, khẽ kéo cánh tay hắn, trước hết đưa mắt ra hiệu cho hắn một cái, sau đó đáp: "Sao có thể sai chứ? Coi lão gia cao hứng kìa." Nói xong dùng sức nhéo vào tay hắn.
Mạnh Thiên Sở cũng hiểu ý tứ của Giai Âm, nên cười đáp: "Đúng đúng đúng, coi ta mừng rỡ chưa kìa. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm nào, hôm nay có nhiều sự tình cao hứng tụ lại một chỗ, chúng ta nhất định phải uống cho say."
Mạnh Thiên Sở nói xong kéo Mạnh Văn Bác và Từ Vị cùng đi vào nhà ăn. Ôn Nhu thấy bọn họ đi xa rồi, đột nhiên bước đến cạnh Tả Giai Âm, kéo tay nàng ta lại, mặt âm trầm nhìn thẳng gườm giọng bảo: "Sau này chuyện của ta không cần cô trước mặt lão gia giả vờ người tốt cái gì đó. Làm như trong Mạnh phủ này chỉ có cô là có bản lĩnh lắm vậy."
Tả Giai Âm ngạc nhiên, còn chưa kịp nói gì thì Ôn Nhu lại lạnh lùng nhìn nàng buông thêm một câu nữa: "Đừng có quên thân phận của mình, nhị phu nhân ta đây còn chưa cần đến cô vợ lẻ cô viện trợ đâu." Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Tả Giai Âm nhìn theo bóng lưng của Ôn Nhu, đột nhiên trong lòng rất khó chịu. Nàng cố nhịn nước mắt, đều biết mọi người đang rất vui, bản thân cũng không muốn mất hứng, nên đành đứng im ở đó muốn bình phục tâm tình, miễn khiến người khác nhìn ra.
Mọi người an tọa xong, Mạnh Thiên Sở bảo Mạnh Văn Bác đến cạnh mình, lúc này Từ Vị nhỏ giọng hỏi: "Hính như còn thiếu mợ ba."
Mạnh Thiên Sở nhìn qua, quả nhiên vị trí của Tả Giai Âm còn trống, vừa rồi chẳng phải là nhất mực đi cạnh hắn sao?

Mạnh Thiên Sở hỏi Hạ Phượng Nghi ở bên cạnh: "Phượng Nghi, nàng coi xem Giai Âm thế nào? Có phải là không khỏe không?"
Hạ Phượng Nghi vừa định đứng dậy, đã thấy Ôn Nhu lập tức nhổm lên, mỉm cười nói: "Đại phu nhân cứ ngồi, muội đi xem cho." Nói xong đi ra ngoài cửa.
Từ Vị thấy Ôn Nhu ra cửa, liền kề tai nói nhỏ với Mạnh Thiên Sở mấy câu.
Ôn Nhu bước ra cửa, thấy Tả Giai Âm đứng dưới lương đình, liền bước tới trầm giọng hỏi: "Sao hả? Muốn dùng phương pháp đó dẫn đến sự chú ý của lão gia đối với cô, rồi sau đó thừa cơ cáo trạng ta sao, nói ta vừa rồi khi phụ cô sao? Ta nói cho cô biết, ta hiện giờ đã có mang với lão gia, lão gia sủng ái còn không kịp, làm gì còn hơi sức lý gì tới cô. Cô còn không mau bỏ cái tâm tư muốn câu dẫn lão gia đi. Sau nãy hãy coi sắc mặt mà sống cho yên ổn một chút."
Ôn Nhu vừa dứt lời, chợt nghe phía sau có người nói: "Ta nói cô sao hôm nay ân cần vậy, thì ra là đi cảnh cáo người."
Ôn Nhu và Tả Giai Âm cùng nhanh nhẹn quay người, đã thấy Mạnh Thiên Sở đứng sau lưng họ, hai người đều giật nãy mình.
Ôn Nhu lập tức giải thích: "Không... không phải, thiếp chỉ là muốn nói...."
Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh Tả Giai Âm, nắm lấy tay nàng, bấy giờ mới phát hiện trong tiết trời nóng như thế này mà tay nàng lại giá lạnh như băng.
Mạnh Thiên Sở nói: "Ta không muốn nghe cô nói cái gì nữa, khi cô chưa đến, cái nhà này êm đẹp như vậy. Khi cô đến rồi, thì ngay cả khi có người muốn nói cũng phải cẩn thận rụt rè. Hôm nay là ngày vui của Mạnh gia, ta chẳng nói nhiều chi với cô, nhưng có một câu ta cần phải báo cho cô biết, cái đêm mà ta ngủ với cô đó, ta chẳng hề coi cô là cô, mà là xem cô như một nữ nhân mà ta yêu. Nếu không phải vậy, cô chẳng thề nào có con với Mạnh Thiên Sở ta đâu."
Nói xong, hắn dẫn Tả Giai Âm đi vào nhà ăn. Tả Giai Âm lo lắng quay đầu nhìn Ôn Nhu, thấy dưới ánh trăng dung nhan ấy như méo mó hẳn, đôi mắt âm lãnh đang cừu hận nhìn nàng trừng trừng, khiến nàng không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Giai Âm, không cần phải quay đầu nhìn, cô ấy muốn làm gì thì làm."
Tả Giai Âm nói: "Thiếp chỉ hơi lo lắng lời vừa rồi của lão gia có hơi nặng quá không, cô ấy kỳ thật gần đây tốt lắm."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Mặc kệ cô ta, ai bảo hiếp đáp Giai Âm của ta làm chi, ta sẽ không tha cho cô ấy, bất quản cô ấy là ai."
Tả Giai Âm nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy chợt thấy ấm lòng, nhưng cũng nhanh chóng bị sự lo lắng chiếm cứ.
Mạnh Thiên Sở kéo tay Tả Giai Âm về phòng ăn, thấy mọi người đang chờ, liền cười nói: "Thật ngại quá, đã để mọi người chờ lâu."
Mạnh Thiên Sở đưa Tả Giai Âm về chỗ ngồi, sau đó trở về vị trí, mời mọi người cùng động đũa.
Hạ Phượng Nghi vừa gắp đồ ăn cho Mạnh Văn Bác, vừa nhỏ giọng hỏi Tả Giai Âm: 'Ôn Nhu đâu? Có phải là bị lão gia làm cho tức giận bỏ đi rồi không?"
Tả Giai Âm không biết trả lời thế nào, chỉ đành mỉm cười gật gật.

Hạ Phượng Nghi thấy vậy liền đứng lên, Mạnh Thiên Sở quay qua nhìn nàng: "Mạnh Văn Bác hôm nay lần đầu ăn cơm ở nhà này, không khỏi bị gò bó một chút, không ở lại chiếu cố ai chiếu cố a?"
Hạ Phượng Nghi tự nhiên minh bạch ý tứ của Mạnh Thiên Sở, chỉ đành ngồi xuống, đối mắt nhìn Tả Giai Âm, biểu tình của hai người trầm trọng hẳn đi.
Trong suốt buổi ăn, không ai dám đi tìm Ôn Nhu. Ôn Nhu cũng không đến, ăn xong thì trời đã gần canh hai.
Từ Vị say mèm, Hạ Phượng Nghi vội cho người đưa đến phòng khách nghỉ ngơi, thấy Mạnh Thiên Sở còn tỉnh, liền nói: "Hôm nay hay là đến phòng Phi Yến nghỉ đi, chàng cũng mệt cả ngày rồi, thiếp đưa Mạnh Văn Bác về phòng thiếp ngủ. Con nó mới đến, thiếp sợ con không muốn ngủ một mình."
Mạnh Thiên Sở gật gù, thấy Mạnh Văn Bác ngoan ngoãn dựa vào lưng của Hạ Phượng Nghi ra chiều buồn ngủ, mắt díp lại tới nơi, liền bảo: 'Được thôi, nàng đưa Mạnh Văn Bác đi nghỉ trước, người khác cũng đi ngủ đi, đừng có thức nữa, trễ rồi, ai cũng mệt cả. Ngủ thôi."
Tả Gai Âm, Phi Yến và các nha hoàn người hầu thấy hắn nói vậy đều đứng lên đua nhau bỏ đi.
Mạnh Văn Bác dụi mắt, bước đến cạnh Mạnh Thiên Sở nói: "Cha, Bác nhi đi ngủ đây."
Phi Yến đi rồi quay lại, còn chưa kịp nói gì, Mạnh Thiên Sở đã mệt mỏi phẫy tay bảo: "Nàng cũng mệt rồi, về ngủ đi, ta lát nữa đến thư phòng ngủ."
Phi Yến gật đầu bỏ đi.
Mạnh Thiên Sở ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại, đầu óc thật loạn, bản thân cũng không biết đang nghĩ gì, cảm thấy rất khổ sở. Không biết từ lúc nào, hắn cứ ngồi đó rồi ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì phát hiện trời đã sáng mờ mờ, trên người có y phục của mình không biết ai đã khoác cho.
Mạnh Thiên Sở đứng dậy bước ra khỏi cửa, trời lúc này là mát mẻ nhất, hắn đến giữa vườn, nhìn xung quanh, thấy phòng của Ôn Nhu vẫn còn sáng đèn, chợt nhớ đến lời Tả Giai Âm nói với mình, trong lòng cảm thấy chua xót rất khó chịu, và thế rồi rảo bước đến phòng của Ôn Nhu.
Hắn khẽ bước đến cửa sổ phòng của Ôn Nhu, cửa sổ mở, hai nha hoàn xem ra vẫn còn ngủ, Ôn Nhu thì ngồi gục trên bàn, khóe mắt còn dính lệ, cũng đã ngủ thiếp đi, trên bàn còn một phong thư dán kín, trên có ghi: "Phụ thânđại nhân thân mở." Bên cạnh còn một tờ giấy viết đầy chữ. Mạnh Thiên Sở khẽ cầm lên, chữ trên đó có vài chỗ bị nhòe, xem ra là do nước mắt của Ôn Nhu làm ướt.
Trên giấy có ghi:
"Nhặt một cục đất mềm,
nắn một cái chàng,
làm một cái thiếp,
đem hai chúng ta phá nát đi,

dùng nước điều hòa,
rồi nắn một cái chàng,
làm lại một cái thiếp,
trong chàng có thiếp,
trong thiếp có chàng,
chàng và thiếp cùng sinh,
chết quan cùng quách,
cùng quản cái đạo phu xướng phụ tùy,
cả đời như vậy mới coi là hạnh phúc."
Rồi thêm một bài:
"Thế tình bạc,
Nhân tình ác
Mưa tiễn hoàng hôn hoa rơi rụng
Gió mát lạnh
Lệ ngân tàn
Ý giam tâm sự
Lời thốt sao khó,
Khó, khó lắm!
Bỏ, cảm giác thanh nhàn
Đêm khuya canh vắng,
Sợ người hỏi

Nuốt lệ vờ cười
Dối, dối, dối!"
Mạnh Thiên Sở xem xong thở một hơi dài, cẩn thân đặt mảnh giấy về chỗ cũ, sau đó đi vào cửa, tìm một cái áo khoác lên vai Ôn Nhu, vừa định đi ra, chợt quay trở lại, tìm một mảnh giấy khác, lấy bút viết lên đó mấy câu, sau đó để lại rồi đóng cửa bỏ đi.
Ôn Nhu ngủ một giấc tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, nha hoàn đang ở ngoài vườn nhỏ to nói chuyện, không ai dám quấy rầy nàng. Ôn Nhu ngồi thẳng dậy, cái áo trên người rơi xuốn, bấy giờ nàng mới phát giác có người vào phòng khoác áo cho mình, xem ra chắc là nha hoàn.
Vừa định đứng dậy, đột nhiên phát hiện trên bàn có tờ giấy, nàng vội nhặt lên vội mở xem, trên đó có ghi:
"Đoạn tống cả đời tiều tụy, chỉ tiêu vài buổi hoàng hôn."
Rồi xem phía dưới có mấy hàng chữ thảo: "Nữ nhân nếu không thể có được toàn bộ tân tâm của nam nhân, vì sao không đem toàn bộ thân tâm của mình cấp cho đối phương, hay ít nhất là làm cho đối phương biết mình tốt đẹp, đãi người khoan dung, lấy cái lương cái thiện làm đầu."
......
Mạnh Thiên Sở ngồi dưới giàn nho trong vườn nhắm hờ mắt. Lão Hà đầu bước lên, thấy hắn nhắm mắt tưởng hắn ngủ, không dám lên tiếng, vừa định rồi đi, chợt nghe Mạnh Thiên Sở nói: "Nói đi, có chuyện gì?"
Lão Hà đầu thưa: "Từ tiên sinh nói báo cho lão gia một tiếng, rằng nhân vì mấy ngày gần đây ngài ấy phải đến kinh thành một chuyến, không thể dạy cho tiểu thiếu gia. Ông ấy nói hay là đưa tiểu thiếu gia cùng lên kinh thành để mở rộng tầm mắt."
Mạnh Thiên Sở mở mắt, đứng bật dậy: "Hỏng rồi, ta quên mất."
Lão Hà đầu thấy Mạnh Thiên Sở ra vẻ hốt hoảng, vội hỏi: "Lão gia, ngài quên cái gì à?"
Mạnh Thiên Sở vỗ vỗ đầu mình, nói: "Đáp ứng Ôn Tuyền lão.... một tháng sau đưa Ôn Nhu về kinh, hiện giờ mà không xuất phát thì sợ trễ rồi."
Chợt nghe sau lưng có tiếng nữ nhân: "Lão gia yên tâm, tôi đã viết thư cho cha rồi, nói là trong tay lão gia còn giải quyết án, hơn nữa tôi cũng sợ dọc đường mệt nhọc, nhờ cha báo lại cho thúc thúc để trễ một chút chúng ta sẽ về kinh."
Mạnh Thiên Sở xoay người, bấy giờ mới thấy Ôn Nhu đã đến sau lưng mình với nụ cười điềm đạm trên mặt, hơi có bất ngờ, hỏi: "Vậy sao? Cô không hi vọng trở về để thúc thúc cô chống lưng trừng trị ta sao?"
"Ai, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Chàng là phu quân của tôi, tôi trị chàng chẳng phải là tự trị tôi hay sao?"
Mạnh Thiên Sở tủm tỉm cười, ra hiệu cho Ôn Nhu ngồi kế mình.
Lão Hà đầu thưa: "Vậy ngài thấy chuyện thiếu gia nên tính thế nào, để tiên sinh đưa đi hay là thôi?"
Ôn Nhu nói: "Hay là tạm thời lưu lại đi, dọc đường cực khổ như vậy, lại không có người chiếu cố nữa. Còn về chuyện học tập, khi tiên sinh không có mặt, thiếp và Giai Âm và cả đại phu nhân đều có thể dạy, lão gia thấy thế nào?"
Mạnh Thiên Sở phát hiện lời lẽ của Ôn Nhu có vẻ dịu dàng hẳn đi, dường như là biến hẳn thành người khác vậy, ngạc nhiên gật đầu, rồi quay sáng bảo lão Hà đầu: "Cứ theo lời nhị phu nhân, nói với tiên sinh rằng Mạnh Văn Bác còn nhỏ, không thể đi đường xa, chúng ta đều không nỡ."
Lão Hà đầu gật đầu vâng dạ xoay người bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận