Nạp Thiếp Ký 3

Mạnh Thiên Sở cùng mọi người từ lao phòng bước ra thì thấy ngục tốt mặt đầy vẻ sợ hãi chạy tới, đưa tay chỉ về phía sau lao phòng, miệng hàm hồ nói: "Mạnh... Mạnh gia, không xong rồi, vị huynh đệ đó bị trói gô quăng ở nhà xí, ngài mau tới xem đi."
Mạnh Thiên Sở nghe thế liền bảo ngục tốt dẫn đường, nhanh chóng đến nhà vệ sinh. Nhân vì khí trời nóng bức, ngay từ xa đã ngửi mùi thối bốc ra từ đây, ruồi nhặng đen xì xì bay chung quanh nhà xí, Mộ Dung Huýnh Tuyết nhịn không được dừng chân bịt miệng, đứng tránh xa xa.
Mãnh Thiên Sở nhìn nàng, sắc mặt tuy còn âm trâm nhưng giọng nói đã dịu đi: "Nàng đừng đến, để ta đến xem là được rồi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết gật đầu, vội lùi ra xa.
Mạnh Thiên Sở dẫn Vương Dịch vào nhà xí, quả nhiên thấy một nam tử trong y phục ngục tốt nằm dưới đất, trên người bị một sợi dây gai trói chặt, miệng còn nhét miếng bố rách.
Hắn lập tức cho người khiêng kẻ đó ra cởi trói. Kỳ thật nhà xí rất nhỏ, kẻ đó nằm xuống chiếm cả nhà xí. Nhà xí được lợp bằng trúc và cỏ, rất sơ sài, không có cửa sổ, không thông gió nên càng thối hơn.
Mạnh Thiên Sở đi ra ngoài, Vượng Dịch đã cho cởi trói tên ngục tốt đó tại chỗ. Một nam nhân bảy thước đường đường là vậy mà khi được cởi trói xong ngồi dậy khóc tồ tồ, cả người đầy mùi thối khiến mọi người không khỏi tránh xa.
"Trời ơi tôi có tội gì mà bị người quăng vào nhà xí lâu như vậy mới có người phát hiện, các người mà đến trễ một chút thì ta chết vì thúi rồi."
Mọi người ở đó cố nhịn cười. Y phục của ngục tốt đã tẩm y mồ hôi và chất dơ trong nhà xí, thối không ngửi được. Tên ngục tốt còn lại đứng xa xa không dám đến gần, lớn tiếng nói: "Trương tam nhi, ngươi đừng khóc nữa, nếu không có Mạnh gia e rằng ngươi chết rồi, cũng không có ai nhớ tới ngươi đâu."
Trương Tam Nhi nghe thế nhìn xung quanh, bấy giờ mới phát hiện ra Mạnh Thiên Sở, vội bò tới dập đầu, miệng cứ ấp úng lời cảm tạ, Mộ Dung Huýnh Tuyết đứng cạnh Mạnh Thiên Sở suýt nôn vọt ra, nên tránh ngay đi chỗ khác.
Mạnh Thiên Sở nhíu mày, mùi vị này quả là khiến người khó chịu, nhưng hắn không tiện tránh ra, liền hỏi: "Ngươi có biết ai trói quăng ngươi ở đây không?"
Trương Tam NHi chùi mũi, thấy Mạnh Thiên Sở có vẻ ghớm, biết là mùi thối trên người mình, nên nhích ra một chút nói: "Tiểu nhân không biết, tôi nhân vì đau bụng nên đi gấp vào đây, không chú ý bên cạnh có ai, nhưng khi vừa tiến vào, còn chưa kịp..."
Nói đến đây chợt nghe Mộ Dung Huýnh Tuyết ho hai tiếng, Trương Tam Nhi biết ý lập tức dừng lại, lát sau mới tiếp: "Chính vào lúc đó, đầu dường như bị ai đó dùng vật cứng đánh mạnh, khiến tôi quỳ sụp xuống đất, còn chưa kịp phản ứng thì bị một khối bộ bịt mặt lại, sau đó không biết gì nữa."
Mạnh Thiên Sở đột nhiên ngửi thấy mùi vị khó chịu: "Ngươi chẳng lẽ... i.iii cái ấy.... cái ấy ra trong quần luôn rồi sao?"
Trương Tam Nhi đỏ mặt, lí nhí đáp: "Thực tế là nhịn không nổi nữa."

Mọi người ùa cái lùi xa ba mét. Đột nhiên ở tường có bóng người thoáng qua, Mạnh Thiên Sở lập tức phi thân lên tường rống to lên: "Chạy đi đâu."
Bóng người đã không thấy đâu nữa, chỉ nghe giọng nữ tử cười lớn trêu chọc: "Đến đây nào, đến đuổi ta nào!"
Mạnh Thiên Sở định đuổi theo, Chu Hạo đã phi thân lên kéo lại: "Ả đại khái là muốn dẫn dụ ngài đi, lão gia ngài không đi được đâu, chúng ta xuống trước, lỡ trúng kế điệu hổ li sơn của chúng thì không ổn."
Mạnh Thiên Sở đứng trên tường nhìn quanh, kẻ ấy dường như có thuật phi thiên độn địa, hiện giờ ngay cả bóng cũng không thấy, thật là kỳ quái.
Mạnh Thiên Sở và Chu Hạo phóng xuống đất, Vương Dịch hỏi: "Mạnh gia, tên Vượng Tài đó thế nào?"
Mạnh Thiên Sở hỏi lại: "Vợ hắn không bị sao chứ?"
Vương Dịch: "Đến xem rồi, còn bị giam chặt, chúng tôi đã phái thêm người canh gác."
"Vậy thì tốt, ta nghi kẻ đó không phải là cố giao của Vượng Tài."
Vương Dịch hỏi:"Vậy vì sao ả lại cướp Vượng Tài đi mà không phải người khác?"
"Ả nếu nhận thức Vượng Tài, thì với thân thủ giỏi như vậy, một khi đã cứu chồng thì phải cứu luôn vợ của hắn chứ?"
Vương Dịch gật gù: "Mạnh gia nói phải lắm."
Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Vậy tên Vượng Tài đó đại khái là không muốn cứu vợ ra, vợ dữ và xấu như vậy vừa khéo có cớ tìm vợ khác."
Mạnh Thiên Sở nhịn không được bật cười, thâm tình nhìn nàng, khiến nàng phát ngượng cả lên.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Nàng ắt là nhất thời hồ đồ rồi, hắn dù cho có không thích cô vợ xấu đó, cũng không thể giờ phút này vứt đi không thèm quản. Những hành vi của hắn vợ đều biết cả, hắn để lại có lợi ích gì?"

"À" Mộ Dung Huýnh Tuyết hiểu ra, không khỏi lè lưỡi lắc đầu.
Vương Dịch nói: "Vậy kẻ đó nếu không quen biết Vượng Tài, thì chuyện này tôi không hiểu rồi."
Mạnh Thiên Sở nói: 'Chúng ta trước hết phái người dò la, ông mang theo mấy huynh đệ đến hậu viện của nha môn xem coi có phát hiện gì không, đại khái kẻ này có quan hệ tới cái chết của Ngọc Lan."
Vương Dịch hỏi: "Mạnh gia cho rằng có quan hệ tới Ngọc Lan?"
"Ta cũng chỉ nghĩ như vậy thôi, nếu không vì sao trong lao phòng có nhiều phạm nhân khác mà y chỉ cứu có mình Vượng Tài? Ai, không quản cái này nữa, chúng ta trước hết xem coi con hồ li giảo hoạt đó còn lưu lại manh mối nào khác nữa không."
Mọi người trở về nha môn, Mạnh Thiên Sở trước hết gọi Mộ Dung Huýnh Tuyết đến phòng mình, giản đơn thuật lại chuyện xảy ra lúc đêm hôm. Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe thế khẩn trương cả lên, đến cạnh hắn hỏi: "Vậy sao? Vậy trong nhà ổn hết chứ, huynh vì sao không nói cho muội biết sớm?"
Mạnh Thiên Sở thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết lo lắng như vậy, cười vỗ vai nàng bảo:"Hiện giờ không phải là cho nàng biết rồi sao? Yên tâm, không có chuyện gì đâu, vốn là định nói cho Phượng Nghi biết chuyện của hai ta, ai ngờ đột nhiên chui ra một kẻ bịt mặt."
"Vậy sau đó thì sao?"
Mạnh Thiên Sở thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết có vẻ thất vọng, liền chọc nàng: "Sau đó cái gì?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy Mạnh Thiên Sở cười xấu nhìn mình, gương mặt xinh đẹp càng đỏ lên, không nói cúi đầu, hàm răng trắng khẽ cắn vào môi, nhìn kiều mị vô cùng.
Mạnh Thiên Sở nhịn không được nâng cầm nàng lên, động tình hôn vào bờ môi nhỏ của nàng một cái.
Có người nói chuyện ngoài cửa, hai người vội tách ra, chuyển đầu nhìn lại, thì ra là Vương Dịch.
Vương Dịch vội cười giải thích: 'Tôi tuyệt không cố tình nhìn thấy, nhưng mà hai người quá nhịn không được rồi, dường như là sắp động phòng tới nơi."

Mộ Dung Huýnh Tuyết ngượng không biết tìm chỗ nào mà chui, che mặt chạy ra, chỉ để lại hai nam nhân phía sau bật cười ha hả.
Vương Dịch báo: 'Tôi mang các huynh đệ đến hậu viện và nội trạch xem xét rồi, tối qua ông chủ không phát hiện gì khác thường, hỏi người hầu và nha hoàn trong nha môn đều nói là không nghe thấy gì. Ở hậu viện chúng tôi cũng không phát hiện ra chút dấu vết nào, ngay trên tường cũng không có dấu chân, thật là mất hứng."
"Được rồi, chú ý tra xét kỹ ở cổng thành, xe và người đều không được bỏ qua."
"Vâng, Mạnh gia."
Mạnh Thiên Sở chờ Vương Dịch đi rồi, tự thu xếp một chút, vừa định ra cửa thì thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết dẫn lão Hà đầu vội đi vào, ttrong lòng khẩn trương, vội khóa cửa bước tới đón. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
"Lão gia, đại phu nhân mời ngài... ngài mau về nhà một chuyến, nói có chuyện gấp cần thương lương."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Trong nhà có chuyện gì, cần ta về gấp để chi vậy?"
Lão Hà đầu định nói lại thôi, lén nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết đang đứng bên cạnh.
Mạnh Thiên Sở cười, chỉ Mộ Dung Huýnh Tuyết bảo: "Không cần phải ngại, qua mấy ngày nữa cô ấy sẽ là mợ năm của ông rồi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe thế vừa thẹn vừa mừng, trừng mắt lườm hắn.
Lão Hà đầu cười khan hai tiếng: "Lão gia nếu đi được hiện giờ hãy về nhà một chuyến thì hay hơn."
Hay là Ôn Nhu biết hắn định nạp Mộ Dung Huýnh Tuyết làm thiếp rồi quậy tưng ở nhà? Nghĩ tới đây, Mạnh Thiên Sở quyết định về nhà xem sao, vội dặn dò Mộ Dung Huýnh Tuyết vài câu, sau đó dẫn lão Hà đầu nhanh chân trở về.
Về đến vườn nhà, thấy Hạ Phượng Nghi đang ở trong vườn đi qua đi lại, dáng vẻ vô cùng khẩn cấp, không ngừng cái cái khăn trong tay.
'Phu nhân, lão gia về rồi."
Hạ Phượng Nghi nghe thế liền bước tới đón.
"Sao hả Phượng Nghi, ta thấy nàng toát mồ hôi đầm đìa, có phải là Ôn Nhu lại..."

Mạnh Thiên Sở đưa tay lau mồ hôi cho nàng, Hạ Phượng Nghi miễn cưỡng cười, khẽ đẩy tay hắn ra, nói: "Không phải, phu quân theo thiếp." Sau đó dẫn hắn vào nhà vườn của mình, đuổi nha hoàn và người hầu ra, sau đó đóng cửa lại.
Mạnh Thiên Sở thấy Hạ Phượng Nghi khẩn trương và cẩn thận như vậy, bản thân không khỏi nghiêm túc hẳn lên.
Hạ Phượng Nghi rút từ trong tay áo ra một phong thu, run rẫy đưa cho hắn. Mạnh Thiên Sở vội tiếp lấy, rút một phong thư trên đó thấy ghi: "Tên ngục tốt đó chỉ là nhắc nhở cho ngươi hãy quản lý tốt người dưới của mình. Nếu muốn có lại tên Vượng Tài, trưa ngày mai dùng một nương tử của ngươi đến đổi. Nếu như báo quan, ngươi nhất định sẽ hối hận. Dường như nhà ngươi có một nương tử sắp lâm bồn, nếu ngươi muốn làm cha thì thật thà một chút. Tam Nhân."
Mạnh Thiên Sở vừa xem đã tức giận, hậm hực vỗ mạnh phong thư lên bàn, khiến bình trà đều nhảy lên bật cả nắp ra.
"Lại là con nhỏ chu nho hồi hôm, ta thật chịu hết nổi rồi, không nam không nữ lại nghĩ ra cái trò đáng ghét này, coi Mạnh Thiên Sở ta không san bằng Ân gia sơn trại không xong."
Hạ Phượng Nghi đến cạnh Mạnh Thiên Sở, hai tay đặt lên vai hắn, khẽ nói: 'Lão gia đừng nóng giận, chúng ta hãy nghĩ ra biện pháp mới được."
Mạnh Thiên sở nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu như bắt ta dùng nữ nhân yêu thương của mình đi đổi tên vô lại, thì đừng có nằm mơ! Thư này do ai đưa đến?"
Hạ Phượng Nghi thấy hắn nóng giận như vậy, e dè chỉ lên bàn trang điểm của mình.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ý của nàng là...."
Hạ Phượng Nghi gật đầu:'Đúng vậy, vừa rồi thiếp quay về vô tình phát hiện trên bàn trang điểm có phong thư, thiếp xem xong không báo cho ai, sợ mọi người lo lắng, cho nên gọi lão Hà đầu đi gọi chàng về trước coi xem nên thế nào."
Xem ra kẻ bịt mặt này có lòng muốn đối địch với hắn rồi, xem chữ ký trên thư có chữ Ân, rõ ràng là nữ ma đầu Ân Tố Tố gì đó mà Tả Giai Âm nói với hắn.
Nhưng Mạnh Thiên Sở cho dù suy nghĩ thế nào cũng không ra mình có liên hệ gì đến Ân Tố Tố, thế rồi đột nhiên trong đầu hắn nảy ra ý niệm, khiến hắn toát cả mồ hôi.
Trong mắt Hạ Phượng Nghi, biểu tình của hắn biến hóa bất định, trước hết phẫn nộ, sau cả kinh, rồi sợ hãi, cuối cùng ngồi phịch cả xuống ghế xong ngẩn đầu nhìn vào bản thân ở trong kính. Đó là một gương mặt vừa lạ vừa quen, theo sát hắn, không, nói đúng hơn là bản thân hắn mang khu xác này những hai năm rồi. Nếu như cái xác này trước kia đi khắp nơi mắc nợ phong lưu, e rằng ả Ân Tố Tố này có khả năng là oan gia đến tìm hắn đòi nợ rồi. Nếu đúng là như vậy, hắn chẳng phải là kẻ mang nợ thay cho tên Mạnh Thiên Sở trước kia hay sao? Hắn vàng nghĩ càng cảm thấy đúng mười mươi rồi, nếu không bản thân là một sư gia nho nhỏ làm sao lại khiến người của Ân gia sơn trại nhìn trúng chớ? Ở Hàng châu này kẻ có tiền làm quan quyền quý nhiều biết bao nhiêu, nghe Giai Âm nói Ân gia chỉ tìm người có tiền có quyền hạ thủ, bản thân hắn làm gì đạt đến tiêu chuẩn đó?
Mạnh Thiên Sở nhìn vào mình trong kính, càng nhìn càng sợ, cảm giác cái mặt đó vừa ghớm vừa dâm đãng vừa tục tằng.
"A!" Hắn rống lên một tiếng lớn, phóng quyền đánh cái kính vỡ tan.
Hạ Phượng Nghi thấy vậy giật mình kinh sợ, trước đây dù hắn có giận cũng chẳng quá như vậy. Nàng vội kéo tay hắn lên xem, thấy bị thương nhiều chỗ, máu chảy đầm đìa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận