Nạp Thiếp Ký 3

Mộ Dung Huýnh Tuyết vội chụp lấy lão phụ nhân đó, quay đầu lại nói với Mạnh Thiên Sở: "Không không, sư gia, chuyện này ngàn vạn lần không thể được...."
Lão phụ nhân đó đương nhiên biết đạo lý đêm dài lắm mộng, tránh thoát khỏi tay Mộ Dung Huýnh Tuyết, chạy đến tiệm đổi bạc ở đối diện, các chủ nợ khác cũng chạy đuổi theo. Mộ Dung cô nương cũng định đuổi theo, nhưng bị Mạnh Thiên Sở nắm kéo lại, cười bảo: "Mộ Dung cô nương, bỉ nhân còn tiền nhàn rỗi rất nhiều, cũng không gấp dùng tiền, trước hết trả nợ thay cho cô, để cô không phải lo lắng gì về chuyện đó nữa, một lòng giúp việc cho ta. Chờ sau này cô có tiền rồi, từ từ hoàn lại cho ta vậy. Hoặc là ta có thể từ từ trừ tiền công của cô, mỗi tháng trừ 100 văn, không, 50 văn."
Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy lão phụ nhân và bảy tám chủ nợ đó đã đổi bạc thành tiền đồng, đang phân chia cho nhau, biết là không thể nào đòi lại được nữa, vừa kinh hoàng vừa cảm kích, cảm thấy rất bất ngờ, không biết làm sao cho phải, nhũn đầu gối định quỳ xuống. Mạnh Thiên Sở chụp giữ nàng, khẽ bảo: "Mộ Dung cô nương, hôm nay cô quỳ nhiều rồi, không cần quỳ nữa."
Mộ Dung Huýnh Tuyết lầm bầm tạ ơn, nghẹn ngào nói không thành lời.
Chẳng mấy chốc, lão phụ nhân và mấy chủ nợ quay lại, trả số đồng tiền còn lại cho Mạnh Thiên Sở, luôn miệng tạ ơn.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Các người trở về thông tri cho các chủ nợ khác cầm giấy nợ đến nha môn tìm ta."
Các chủ nợ luôn miệng đáp ứng, khom người cảm ơn xong hoan hỉ bỏ đi.

Mộ Dung Huýnh Tuyết căn bản không thể ngờ Mạnh Thiên Sở lại trả nợ dùm mình như thế. Số tiền nợ to lớn này nhất mực đè nặng trên đầu nàng như một tòa núi lớn. Các chủ nợ cứ hai ba ngày đến đòi nợ một lần, ngoài các chi phí dành cho sinh hoạt cơ bản, tất cả tiền dư còn lại đều dùng để trả nợ. Áp lực trả nợ khiến cả nhà nàng sinh hoạt không yên ổn gì. Hiện giờ Mạnh Thiên Sở trả thế giúp nàng như vậy, lại nói rõ là sau này sẽ từ từ khấu trừ vào tiền lương, như vậy là không còn áp lực nặng nề gì nữa, khiến cho Mộ Dung Huýnh Tuyết cảm kích vô cùng.
Mạnh Thiên Sở nói với nàng: "Cô đi theo ta, chúng ta đến nội nha bắt đầu làm việc." Nói xong đi trước dẫn đường.
Trong khu nhà vườn của sư gia trong nội nha, Phi Yến đang cùng Hạ Phượng Nghi chỉnh lý hoa cỏ, thấy Mạnh Thiên Sở trở về, đều mừng rỡ chạy đến đón.
Hạ Phượng Nghi nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết mặc trang phục thư lại đi bên cạnh Mạnh Thiên Sở, hơi ngẩn người. Bản năng của nữ nhân khiến nàng lập tức phát giác Huýnh Tuyết là nữ tử, cười hỏi: "Phu quân, đây là thư lại chàng tìm về đấy à?" -
"Đúng a, y là Mộ Dung Huýnh... Mộ Dung Phi Vũ, là hình phòng thư lại, đối với hình danh có thể xem là khá thành thạo, ta gọi về giúp ta xử lý một số công văn."
Phi Yến cũng nhìn ra, bước tới bên cạnh Mộ Dung cô nương, xoay quanh người nàng một vòng, đưa mũi đến sau cổ của nàng, ngửi ngửi một cách rất khoa trương, cười hi hi nói: "Chà..., tiểu thư lại này thơm quá hà!"
Mộ Duyng Húynh Tuyết có phần khẩn trương, cúi đầu len lén nhìn Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở giới thiệu nàng cho Hạ Phượng Nghi và Phi Yến, nàng liền cung cung kính kính làm lễ ra mắt với hai người.
Mạnh Thiên Sở hỏi Hạ Phượng Nghi: "Tri huyện đại lão gia đã tới chưa?"
"Vẫn chưa tới, nhưng mà sẽ nhanh thôi." Hạ Phượng Nghi đáp, quay sang bảo Phi Yến, "Lão gia sắp sửa phải làm chuyện công rồi, em đi thu thập thư phòng đi. Đúng rồi, hãy chuẩn bị một bàn cho vị thư lại của lão gia này tiện làm việc."
Phi Yến đáp ứng, chuyển thân tiến vào thư phòng. Mộ Dung Huýnh Tuyết cũng theo cô bé phụ giúp dọn dẹp. Nhân lúc đó, Hạ Phượng Nghi dùng bộ dạng rất kỳ quái nhìn Mạnh Thiên Sở, khẽ hỏi: "Ài! Huynh có phải là công tư vẹn cả đôi đường, đúng không?"

"Cái gì mà công tư vẹn cả đôi đường? Cô đang nói cái gì vậy a?" Mạnh Thiên Sở cố mở con mắt thật to, thừa biết nhưng vẫn giả vờ hỏi.
"Hi hi, đừng có mắc cở, cô gái này như hoa như ngọc ấy, lại biết hình danh, có phải là định bồi dưỡng thành hiền nội trợ tương lai không a?"
Mạnh Thiên Sở biết Hạ Phượng Nghi đã nhìn ra Mộ Dung Huýnh Tuyết là nữ giả nam, đành cười nói: "Đúng, Mộ Dung Phi Vũ là cha của cổ, cổ là Mộ Dung Húynh Tuyết, con gái đấy, sao, ghen hả?"
Hạ Phượng Nghi liếc xéo hắn, đáp: "Ta đã nói rồi, ta hi vọng huynh sau này có thể tìm được một cô vợ vừa ý, ta bấy giờ mới an tâm rời xa huynh. Do đó, huynh tìm được cô ấy tới, ta có gì đâu mà ghen chứ. Chỉ hi vọng trong vòng một năm này hai người có thể ý hợp tâm đầu, ta có thể an tâm đi được rồi."
Mạnh Thiên Sở nghe nàng nói vậy, lòng dậy lên một nỗi niềm rất khó tả, miễn cưỡng cười: "Cô nói cái gì vậy, ta chỉ là gọi cô ta đến giúp ta xử lý công văn, làm gì có tâm tư đó. Hơn nữa, ta dù có lòng đó người ta cũng chưa chắc có a. Mới vừa quen biết mà đã nói đến mức như vậy rồi."
Hạ Phượng Nghi nói: "Không sao, còn một năm nữa mà. Ta thấy cô gái này không tệ, người vừa đẹp, nói năng và tính tình lại ôn nhu, xem ra là loại nữ nhân mà huynh thích."
"Vậy à? Cô hiểu ta đến thế kia à?" Mạnh Thiên Sở nheo mắt hạ giọng nói, "Kỳ thật ta thích chính là dạng nữ nhân dám nói dám làm như cô vậy."
Hạ Phượng Nghi nhạt giọng đáp: "Những lời như vậy không nên nói thì hay hơn. Huynh cứ đi làm việc đi, ta còn phải tiếp tục chỉnh lý số hoa cỏ này." Nói xong nàng không lý gì Mạnh Thiên Sở nữa, cúi xuống tiếp tục việc làm đang dở dang.

Mạnh Thiên Sở cười cười như tự trào phúng mình, lắc lắc đầu vừa định đi vào thư phong thì đã nghe tiếng cười của Thái tri huyện từ ngoài cửa vào: "Tiên sinh, vãn sinh bãi đường rồi, đem số cáo trạng này cho tiên sinh đây."
Mạnh Thiên Sở quay lại nhìn, thấy Thái tri huyện đang ôm một chồng cáo trạng dày đi tới. Hắn vội bước tới chấp tay chào rồi tiếp lấy, mời Thái tri huyện vào phòng khách, ngồi xong mới nói: "Ông chủ, sau này cứ cho cân ban trưởng tùy hay là thư lại trực ban ở hình phòng đưa đến là được rồi, sao lại nhọc đại giá của ngài vậy chứ."
"Nói hay lắm nói hay lắm!" Thái tri huyện cười ha ha: "Hôm nay là lần đầu tiên, vãn sinh đương nhiên phải tự thân đến rồi, sau này sẽ để cho bọn chúng đưa tới." Hai người hàn huyên một lúc, thái tri huyện mới cáo từ bỏ đi.
Mạnh Thiên Sở ôm chồng cáo trạng đó đến thư phòng giao cho Mộ Dung Huýnh Tuyết yêu cầu nàng xử lý, nói rằng là muốn khảo sát năng lực của nàng một chút. Mộ Dung Huýnh Tuyết đương nhiên đem hết tinh thần xử lí những hồ sơ cáo trạng này thỏa đương. Mạnh Thiên Sở xem nàng viết lời phê, thấy đúng như lời đã nói, nhưng có đạt hay không đương nhiên còn chưa thể xác định, nhân vì dù sao thì bản thân hắn cũng chẳng rõ chuyện này thế nào.
Mạnh Thiên Sở thắc thỏm đưa những lời phê đến cho Thái tri huyện. Thái tri huyện vừa xem vừa gật đầu lia lịa, mặt tươi cười lấy bút phê chuẩn, hắn bấy giờ mới thở phào an tâm.
Cùng ngày, những chủ nợ còn lại của Mộ Dung Huýnh Tuyết nghe tin đều tìm tới với giấy nợ trên tay. Mạnh Thiên Sở y như cũ giúp trả cho Mộ Dung Huýnh Tuyết số nợ này, tổng cộng hết hơn hai mươi hai lượng. Như vậy có thể nói, hắn đã trở thành chủ nợ duy nhất và lớn nhất của nhà nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận