Nạp Thiếp Ký II

"So sánh dấu vân tay?" Trầm Tuyết Phỉ nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì, nang đương nhiên không rõ cụm từ này có ý nghĩa là gì.

Nhưng mà Dương Thu Trì không muốn giải thích điều này quá kỹ, đáp: "Đó là một kỹ thuật để phán đoán xem các dấu tay có phải là do cùng một người lưu lại hay không. Tuy xác định dấu tay là của nàng lưu lại, nhưng người hạ độc từ trên nội thiện phòng đó thông qua phi trảo leo lên phòng, và từ dấu vết phán đoán thì khinh công không tệ. Do đó ta muốn làm rõ xem nàng rốt cuộc là có võ công hay không. Và vấn đề này đã nhanh chóng được giải quyết ... ngày đó, khi ta mang nàng ra khỏi vương phủ bằng dây thừng, dây buộc vào eo nàng để kéo lên, nhưng nó căn bản không có tác dụng, bỡi vì nàng dùng đôi tay để giữ cho trọng lượng cả thân thể. Nàng đã cố giấu như bỏ qua điểm này, vô tình để lộ là mình biết võ công, bỡi vì đó là điều mà nữ tử bình thường không thể làm được. Khi nàng lên tường, tuy cố ý che giấu võ công của mình, như người nhẹ như chem yến cộng thêm nhưng động tác theo quán tính khi ở trên cao là rất khó cải biến, do đó ta xác định nàng hoàn toàn có thể dùng móc câu để phóng lên đỉnh phòng."

"Huynh thật là thông minh!" Trầm Tuyết Phỉ u sầu hỏi: "Nếu như huynh đã biết chúng ta muốn hành thích Sở vương, sao huynh không bắt chúng ta?"

"Nhân vì nàng hạ độc trong đồ ăn ở nội thiện phòng, đó là thứ để Sở vương, thế tử, vương phi và các quận chúa dùng. Tất cả đồ ăn trong nội thiện phòng đều hạ độc, chứng minh người hạ độc đối với Sở vương và gia quyến có mối thù khắc cốt ghi tâm. Trong khi đó, người hạ độc vừa khéo lại là tiểu vương phi của Sở vương, điều này khiến ta nghĩ không ra vì sau vương phi muốn hạ độc giết chết chồng mình cùng như người trong nhà khác? Nguyên do này chưa rõ, ta không thể mặc nhiên bắt người."

"Do đó huynh cố ý cùng ta đàm luận Từ của Lý Dịch An gì đó kỳ thật chính là muốn tiếp cận hiểu chân tướng sự tình, cuối cùng thu lưới phá án?" Trầm Tuyết Phỉ lạnh lùng nói.

Dương Thu Trì bước đến trước mặt nàng, khẽ nắm hai tay nàng, đôi cánh tay mịn màn như lụa: "Tuyết Phỉ, ta biết thân thế thê khổ của nàng xong, rất đồng tình với nàng. Trong những ngày cùng nàng giao vãng đến nay, ta biết kỳ thật bản tính của nàng thật thoải mái khoái lạc, chỉ vì biến cố liên tục suốt hai năm mà dẫn nàng đến việc sản sinh ảo giác do chứng tinh thần phân liệt. Đó là một loại tật bệnh không thể khống chết, không thể trách gì nàng được...."

"Ta không có bệnh!" Trầm Tuyết Phỉ hất tay thoát khỏi đôi tay của Dương Thu Trì, lùi ra sau hai bước, "Huynh bằng cái gì mà nói những gì ta thấy là ảo giác? Ta rõ ràng là nhìn thấy thật sự. Bọn chúng định giết ta, định hại ta! Nếu ta không động thủ trước, kẻ chết trước chính là chúng ta!"


"Tuyết Phỉ, nghe ta nói này, nàng đích xác là bị bệnh, sản sinh ảo giác thôi. Cứ lấy sự tình ở hậu hoa viên lúc nãy để nói, lúc đó ta và Tiểu Nhị nghe tiếng nàng kêu cứu chạy đến, nàng nói là Vương Quốc Tử làm nhục nàng. Trong khi đó, ta và Tiểu Nhị rời khỏi tâm cung thì đang thấy hắn đang cùng Sở vương, Ninh phi và các người khác uống rượu trên bàn tiệc, căn bản không hề rời khỏi."

"Lừa dối! Các người nói dối! Rõ ràng là hắn, hắn còn xé quần áo của ta!"

"Đó chỉ là vì trước đó khi hắn kính trà có nhìn lén nàng, khiến nàng sinh lòng chán ghét, đồng thời tạo ra sự sợ sệt bị hại, do đó nàng trở về tẩm cung liền sản sinh ảo giác. Chuyện hắn đến làm nhục nàng chỉ là những thứ trong đầu óc nàng ảo giác mà ra hết. Nhưng mà, nàng không phân đâu là thật đâu là ảo, đem ảo giác coi thành chân thật. Do đó, trong lòng nàng hận thấu tên Vương Quốc Tử này, thân thể nàng có một thanh âm thúc giục nàng đến giết hắn để tiết phẫn. Và thế là nàng đổi đồ dạ hành, tiềm nhập vào động phòng của quận chúa, ám sát Vương Quốc Tử."

"Huynh... cái gì huynh cũng biết hết rồi sao?"

"Trước khi ta rời tẩm cung, đã đem tình trạng bệnh hoạn của nàng báo cho Tiểu Nhị biết, để cô bé coi chừng nàng, chỉ cần nàng ra ngoài là lập tức cho Tiểu Hắc đến báo cho ta. Do đó, khi nàng đổi đồ dạ hành lén rời khỏi tẩm cung, không hề lừa được cặp mắt của Tiểu Nhị. Cô bé lập tức cho tiểu hắc chạy đi tìm ta. Ta liền đoán là nàng định đi tìm giết Vương Quốc Tử cho hả giận, cho nên vội đến tẩm cung của quận chúa, vừa may còn kịp ngăn trở nàng."

Trầm Tuyết Phỉ u buồn nói: "Thì ra huynh đã biết hắc y nhân đó là ta? Hèn gì huynh hạ thủ lưu tình, khi ta phát phi tiêu, huynh dùng một đao chém ra chỉ là chém bằng sống, không chém đứt tay của ta."

Dương Thu Trì mỉm cười nói: "Trong tiềm thức nàng cũng biết là ta không làm nàng bị thương, do đó nàng mới không thèm để ý đến sự tiến công của ta mà phát phi tiêu giết Vương Quốc Tử. Ta thu tay không kịp, đã làm nàng bị thương." Dương Thu Trì bước tới, cầm tay phải nàng lên xem, thấy trên làn da trắng như tuyết có vết bầm xanh đen, lòng áy náy dịu dàng hỏi: "Đau không?"


Trầm Tuyết Phỉ nhìn hắn, đôi mắt phượng từ từ tràn đầy lệ thủy. Nàng cắn chặt môi, từ từ vung phấn quyền đánh nhẹ vào ngực hắn hai cái, rồi cúi đầu khóc nức nở.

Dương Thu Trì nhẹ ôm nàng vào lòng, dịu giọng an ủi: "Đừng sợ, có ta đây mà, ta nếu như đã biết căn bệnh của nàng, tất biết cách trị liệu. Yên tâm, mọi thứ rồi sẽ tốt cả thôi."

Người bị tinh thần phân liệt cần nhất là sự quan tâm lo lắng, nhẹ nhàng và giao lưu. Dương Thu Trì quyết định trước hết thông qua đàm thoại để tìm ra nguyên nhân gây bệnh, để nàng biểu đạt rõ ràng ý niệm trong tiềm thức, nhận thức phương thức phản ứng đối với sự chèn ép, xung đột và kích động, tiến hành giải thích và trợ giúp, điều chỉnh thế giới trong nội tâm của nàng, từ từ tiêu trừ vọng tưởng bị hại trong nàng. Đương nhiên, còn phải cần một số thuốc trung y để cấp cho nàng dùng. Thảo dược trung y hắn không rành lắm, do đó phải đi hỏi lang trung mới được.

Trầm Tuyết Phỉ dựa hẳn vào lòng DƯơng Thu Trì, khóc ròng: "Ta sợ lắm..., ta sợ lắm a! Kỳ thật, cũng có lúc .... ta cảm thấy mình không ổn. Ta thỉnh thoảng nghe được tiếng vọng trong thân thể nói cho ta biết, rằng Sở vương, Ninh phi, quận chúa muốn đến giết ta. Ta sợ thật sự. Cửa sổ đều đóng chặt cũng không xong, bọn họ đột nhiên xuất hiện trong phòng, giống như có thể xuyên qua tường vậy, ta sợ lắm..."

Lời của Trầm Tuyết Phỉ khiến trong lòng Dương Thu Trì dậy lên niềm hy vọng. Nàng đã nói rõ là nàng cũng biết là bản thân có bệnh, đó là điều tốt, bỡi vì loại bệnh về tinh thần này khó trị nhất là bệnh nhân thường không nhận thức là mình có bệnh, coi ảo giác là thật và tin chắc như đinh đóng cột, do đó cự tuyệt trị liệu.

Thần tình đáng thương của Trầm Tuyết Phỉ khiến cho trong lòng Dương Thu Trì dậy lên một nổi nhu tình. Hắn khẽ hôn lên mái tóc đẹp của nàng, khẽ bảo: 'Đừng lo lắng, ta sẽ ở bên cạnh nàng, chiếu cố cho nàng rất tốt!"


"Thật không?" Trầm Tuyết Phỉ ngẩng đầu, đối mắt như sao trời thoáng làn lệ nóng nhìn hắn chằm chằm, giọng nói vừa thẹn vừa mừng: "Thu Trì, huynh thật sẽ... sẽ ở bên cạnh ta mãi chứ?"

Dương Thu Trì mỉm cười gật đầu: "Ta sẽ ở bên nàng, giúp nàng trị hết bệnh!"

"Thu Trì!" Trầm Tuyết Phỉ vui mừng vô hạn, nhón chân câu cổ hắn, ôm hắn thật chặt, đột nhiên phát giác lời của hắn dường như không phải là đáp án tiêu chuẩn mà nàng hi vọng, cho nên vội buông bỏ hắn ra, hỏi: "Vậy... vậy khi ta hết bệnh rồi thì sao, huynh còn ở với ta nữa không?"

Dương Thu Trì không trực tiếp trả lời nàng, hạ giọng hỏi lại: "Nàng hãy hồi đáp cho ta một vấn đề, xong ta mới có thể quyết định: võ công mà nàng học là từ đâu mà ra?"

"Cái này... có quan hệ gì sao?" Thân thể yêu kiều của Trầm Tuyết Phỉ dán sát vào Dương Thu Trì.

"Có quan hệ rất lớn..." Dương Thu Trì khẽ ôm nàng. Trầm Tuyết Phỉ chỉ mặc một áo lót, tuy che khu vực tam giác thần bí của nàng, nhưng người cổ không có khái niệm quần lót, cho nên thân hình trần trụi của nàng chỉ mặc một áo lót màu hồng phấn, lộ ra đôi đùi ngọc thật dài, bờ mông tròn chắc nịch phô bày hết trước Dương Thu Trì. Vừa rồi hắn chỉ gắng nói, gắng thuyết phục, bây giờ sự đã thành rồi, người lại ôm sát như vậy, lực chú ý của hắn bắt đầu tập trung lên cơ thể băng cơ ngọc cốt của nàng. Thực tế, một tay của hắn hiện đang ôm lưng trần của nàng, còn tay kia thì vòng qua trọn bờ mông, từ chổ vừa ý đẹp lòng chuyển sang lòng hươu ý vượn.

Trầm Tuyết Phỉ tựa hồ phát giác điều đó, giọng nói hơi run run, dán sát người hơn nữa, vờ trách: "Nói đi chứ...?"

Dương Thu Trì lấy lại thần, cảm thấy mặt nóng phừng phừng, vội nhiếp trụ tinh thần nói: "Ta đang tìm nương tử của cưới của mình, chính là kẻ mà lần trước ta nói với nàng trên Hoàng Hạc lâu. Võ công của ta là do nàng ấy dạy..."


"Huynh hoài nghi hai chúng ta có cùng một sư phụ?"

"Đúng vậy! Nàng có cảm thấy lộ số võ công của chúng ta phi thường tương tự hay không?"

"Vâng, trước đó khi động thủ trong phòng quận chúa ta cũng phát giác ra điểm này. Hai chúng ta có thể là sư huynh muội chưa hề gặp mặt nhau!"

Hô hấp của Dương Thu Trì gấp rút hẳn lên, vội hỏi: "Vậy... sư phụ của nàng đâu? Người ấy ở đâu? Có phải người ấy là nữ tử có ngoại hiệu là 'Bạch y nữ sát' không?"

"Huynh không biết thì sao mà muội biết được a? Người chỉ dạy cho muội có hai tháng rồi bỏ đi ngay, hơn nữa đã là chuyện rất lâu rồi..."

"A? Người đi đâu rồi?"

Trầm Tuyết Phỉ lắc đầu: "Muội... muội không biết, thật đó, người cũng không thu muội làm đồ đệ, cũng không cho phép gọi là sư phụ, chỉ bảo muội gọi người là tỷ tỷ."

"Nàng ấy tên gì? Dạy võ công cho nàng thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận