Nạp Thiếp Ký II

"A...!" Trầm Tuyết Phỉ kêu lên cả kinh.

Dương Thu Trì dùng giọng lạnh như đao: "Ta vốn muốn cùng chết một lượt với Băng nhi, nhưng nghe tiếng của cô, ta đã cải biến chủ ý. Ta muốn báo thù cho Băng nhi, băm vằm ca ca của cô ra thành vạn đoạn, sau đó sẽ theo Băng nhi xuống suối vàng! Nói! Ca ca của cô hiện giờ ở đâu?"

Trầm Tuyết Phỉ cảm thấy đầu óc trống không, không dám tin đó là thật. Nàng hoảng loạn bảo: "Tiểu nhị! Mau đốt đèn! Tiểu nhị! Cho ta nhìn xem tỷ tỷ thế nào rồi!"

Tiểu Nhị tìm được đá lửa và đèn rơi trên mặt đất, vội vã dạ dạ đốt đèn lên.

Dưới ánh sáng mờ ảo, họ thấy Dương Thu Trì một tay ôm chặt Liễu Nhược Băng trong bộ đồ trắng, một tay giữ đoản kiếm án lên vai Trầm Tuyết Phỉ.

Trầm Tuyết Phỉ quỳ xuống đất, run giọng nói: "Thu Trì ca, để muội xem tỷ tỷ..., tỷ ấy nếu chết rồi, không cần giết muội, tự muội cũng... không còn mặt mũi nào sống trên thế gian này!"

Dương Thu Trì hừ một tiếng, thu hồi đoản kiếm, trả lại vào trong tay áo của Liễu Nhược Băng, lạnh lùng nói: "Oan có đầu, nợ có chủ! Ta không giết cô đâu, ta chỉ tìm ca ca cô báo thù!"

Trầm Tuyết Phỉ quỳ lếch tới trước mấy bước, chụm giữ cánh tay mềm nhũn của Liễu Nhược Băng, thể thảm gọi: "Tỷ tỷ..."

Lúc này, Quách Tuyết Liên đã toàn thân ướt như chuột lột tiến vào động. Thấy tình cảnh này, cô nàng thê lương nhỏ lệ, cùng quỳ ở một bên.

Trầm Tuyết Phỉ chụp giữ tay của Liễu Nhược Băng khóc lóc một hồi, đột nhiên cảm thấy cổ tay của nàng còn có mạch đập nhè nhẹ, vui mừng nói: "Thu Trì ca! Tỷ tỷ còn có, còn có mạch! Còn chưa chết!"


Dương Thu Trì cười khổ lắc đầu: "Ta biết, nhưng mà không có thuốc để trị, mạng chỉ còn trong khoảnh khác thôi!"

"Tỷ tỷ trúng độc gì?"

Dương Thu Trì tức giật nạt: "Đi hỏi anh của cô ấy! Chỉ có hắn mới biết!"

Sự tức giận của Dương Thu Trì khiến Trầm Tuyết Phỉ run rẫy toàn thân, ngã ngồi xuống đất. Quách Tuyết Liên sợ có người ở ngoài nghe thấy, vội tới gắng sức kéo hai khối đá xanh lấp thông đạo trở lại.

Trầm Tuyết Phỉ sụt sùi: "Muội... muội vừa hỏi ca ca xong, huynh ấy nói đó là một loại... một loại rắn đến từ tây vực, rất độc...."

"Nọc độc của rắn?" Dương Thu Trì hậm hực, "Cô không biết là trên thế gian này có tới hai nghìn loại rắn hai sao! Số có độc tới mấy trăm, mỗi loại rắn độc đều có nọc độc không tương đồng, nào là độc thần kinh, độc tuần hoàn máu, độc hỗn hợp.." Đột nhiên, hắn dừng lại, lát sau hỏi dồn: "Ca ca cô nói là loại rắn độc gì?"

"Huynh ấy không nói...," Trầm Tuyết Phỉ sụt sùi, "Chỉ nói đó là loại rắn độc rất hiếm có ở Tây vực, đầu màu trắng, không có thuốc giải, người bị cắn trúng chết ngay. Muội sau đó lén chạy đi, định cho huynh biết..."

"Rắn có đầu màu trắng?" Linh quang trong đầu Dương Thu Trì lóe lên, nhớ tới bản thân trước khi đi Tây Tạng vận chuyển các vật tư pháp y viện trợ, đã từng xem qua một số sách liên quan đến Tây Tạng, nhớ trong đó có một sách đề cập đến ở Tây Tạng có một loại rắn vô cùng hiếm, gọi là "Hy mã lạp sơn bạch đầu xà", còn gọi là "Bạch đầu khuê", là một trong những loại rắn cổ xưa nhất trên địa cầu, cũng là loại rắn độc khiến người ta sợ hãi được thế giới công nhận, một là vì chất kịch độc của nó, hai là người ta hiếm khi hay biết gì về nó.

Dương Thu Trì vội hỏi: "Rắn đầu trắng thế nào? Hắn nói ra làm sao? Cô kể kỹ lại coi!"

Nghe Dương Thu Trì nói vậy, Trầm Tuyết Phỉ hiểu là hắn muốn tìm ra nguyên do trúng độc để dễ đối chứng bốc thuốc, vội quỳ chồm dậy nói: "Vừa rồi, ca ca của muội đến vương phủ tìm muội, nói bạch y... nói không tìm được tỷ tỷ. Nhưng mà, trúng hai loại độc như vậy dù sao cũng chết chắc, đặc biệt là độc trên tụ tiễn. Muội hỏi đó la độc gì, huynh ấy nói là một loại độc lấy từ con rắn đầu trắng do một vị lạt ma Tây vực tặng cho. Độc con rắn này lợi hại phi thường, người bị nó cắn trúng không ai sống được, trên thế gian này không có thuốc giải có thể cứu! Huynh ấy chỉ nói có bấy nhiêu."


Dương Thu Trì ngẩn ra, rồi đột nhiên reo lên gấp rút: "Tiểu nhị! Mau! Mang lang đãng (chú: Chất màu đen lấy từ cây kỳ nham, là một loại thuốc có độc. ND) tới đây! Với lại cam thảo nữa!"

Trầm Tuyết Phỉ bị tinh thần phân liệt, Dương Thu Trì khi đào địa thất này đã dẫn Tiểu Nhị đi mua một số thảo dược thường dùng, chủ yếu là dùng để giải trầm uất, dưỡng tâm an thần, dùng để nấu cho nàng uống trước một phần, một phần còn lại tích trữ dưới địa thất này.

Tiểu Nhị vội vã đáp ứng, lấy từ trong cái tủ ở góc tường ra số thuốc cần đưa cho Dương thu Trì.

Dương Thu Trì lấy kỳ nham bỏ vào miệng nhai, hàm hồ nói: "Mau! Mau giã nhỏ hai loại thuốc này ra, mau!"

Trầm Tuyết Phỉ và hai nàng còn lại vội động thủ giã thuốc, rất may là công cụ đều mua đủ đầy đặt dưới địa thất này.

Dương Thu Trì nhai nhuyễn lang đãng và cam thảo, áp miệng bón vào miệng của Liễu Nhược Băng. Liễu Nhược Bang không còn nuốt gì được, chỉ ngậm trong miệng bất động.

Dương Thu Trì rút cây ngân trâm trên đầu Liễu Nhược Băng, châm vào huyệt nhân trung và huyệt thập tuyên của nàng, đồng thời mếu máo gọi: "Băng nhi! Tỉnh tỉnh! Mau nuốt thuốc vào! Tỉnh dậy đi a! Băng nhi! Băng nhi!"

Liễu Nhược Băng yếu ớt hỏi: "Thu... Trì...?"

'Là ta! Mau! Mau nuốt thuốc xuống! Mau a! Có thể giải độc đó!"

Liễu Nhược Băng hơi hé mắt, nhìn hắn, gian nan nuốt xuống.


"Nước! Mau lấy nước đến!"

Quách Tuyết Liên vội đưa chén nước, Dương Thu Trì đút cho Liễu Nhược Băng uống vào.

Lúc này, Trầm Tuyết Phỉ đã giã nhỏ lang đãng và cam thảo, hòa vào nửa chén nước đưa qua. Dương Thu Trì giữ cho Liễu Nhược Băng uống, sau đó ôm chặt nàng: "Băng nhi, đừng ngủ, ngàn vạn lần đừng ngủ a! Cầu xin nàng đó! Nhất định và cố thức! Chúng ta sẽ cùng song túc song phi, cùng hành tẩu giang hồ..." Nói đến đây, giọng hắn nghẹn lại, ôm chặt Liễu Nhược Băng hu hu khóc ròng.

"Thu Trì... đỡ ta dậy..., thuốc này dường như... dường như có hiệu dụng..., mau đỡ ta dậy, ta muốn..., ta muốn điều tức..."

Nghe câu này, Dương Thu Trì mừng như điên, vội đỡ nàng dậy. Nhưng Liễu Nhược Băng đã không còn sức nào ngồi xếp bằng. Dương Thu Trì liền cho nàng dựa vào lòng hắn, giữ cho nàng ngồi thẳng, tay hắn đặt lên bách hội huyệt trên đầu nàng, tay còn lại án lên đan điền, ngưng thần điều tức giúp nàng vận công.

Dương Thu Trì cảm thấy thân hình Liễu Nhược Băng trong lòng hắn hơi run rẫy, lúc lạnh lúc nóng, không biết là dấu hiệu của họa hay là phúc, không dám phân thần, nhất mực ngưng thần vận khí.

Trầm Tuyết Phỉ và hai nàng còn lại khẩn trương hơn, ngồi quỳ dưới đất nhìn họ.

Mãi sau đó, Liễu Nhược Băng mới từ từ mở mắt, quay đầu nhìn Dương Thu Trì mỉm cười: "Dường như... dường như thành rồi..."

"Băng nhi!" Dương Thu Trì mừng quá bật khóc, ôm chặt lấy nàng, "Uống chút thuốc nữa hen?"

"Không! Hôm nay... dược lực đủ rồi, không thể uống quá nhiều..."

Liễu Nhược Băng nói giọng tuy yếu, nhưng đã có chút hơi, khiến Dương Thu Trì mừng như hoa nở, vội vã gật đầu.


Tiểu nhị nói: "Lão gia, nếu như mợ chủ bị trúng độc rắn, ở quê chúng ta dùng 'sơn từ cô, bán chi liên, hồng bối ti trù và thông thành hổ' (chú: các vị thuốc dân gian trị nọc rắn cắn) giã nhỏ đắp lên vết thương giải độc, số thuốc này ta đều có, có được không?"

Quách Tuyết Liên cũng nói: "Đúng a, quê em cũng dùng số thuốc này giải độc rắn cắn đấy."

Dương Thu Trì hơi đắn đo. Hắn không biết số thảo dược này có hiệu nghiệm trong việc trị liệu nọc rắn đầu trắng hy mã lạp sơn hay không. Thành phần của thảo dược bị tổng hợp lại, trong đó có thể có thứ hữu dụng cho việc giải độc, nhưng cũng có thể làm tăng chất kịch độc, thậm chí dẫn tới trúng loại độc khác.

Liễu Nhược Băng nói: 'Có thể được..., dùng đi, sẽ có... ích một chút đấy..."

Ba cô gái vội vã đi giã thêm thuốc.

Dương Thu Trì ôm Liễu Nhược Băng cảm kích nhìn ba nàng. Đột nhiên, dưới ánh đèn le lói, hắn phát hiện bàn tay và y phục của Tiểu Nhị đầy máu, vội bảo: "Tiểu nhị! Em thụ thương rồi? Mau! Mau xem coi, băng bó vết thương đi!"

Vừa rồi hắn định tự sát, Tiểu Nhị liều mạng đoạt đơn đao của hắn, khiến bàn tay bị thương. Sau đó Trầm Tuyết Phỉ đến, nàng gọi Trầm Tuyết Phỉ đến ngăn Dương Thu Trì tự sát, lại sọ Dương Thu Trì mượn cơ hội này chết đi, nên quay lại ngăn chặn, không ngờ trong hắc ám trúng ngay đoản kiếm trên tay Dương Thu Trì, bị thương ở cánh tay trái. Vừa rồi nhất mực lo cứu Liễu Nhược Băng, quên luôn chuyện bị thương. Hiện giờ Dương Thu Trì nhắc đến, Tiểu Nhị mới cảm thấy vết thương đau nhói, nhưng cười thảm đáp: "Lão gia, Tiểu nhị không sao!" Vừa nói, tay vừa không ngừng giã thuốc.

Quách Tuyết Liên vội đến định băng cho cô nàng, Tiểu Nhị gạt ra: "Mau nấu thuốc...! Cứu mợ chủ gấp hơn!"

Tiểu Nhị được tiểu quận chúa Chu Phượng Đức hứa gả cho Dương Thu Trì làm tiểu thiếp, và Dương Thu Trì nói rồi, Băng nhi là vợ của hắn, tức là chính thê, Tiểu Nhị đương nhiên phải gọi Liễu Nhược Băng là mợ chủ (nãi nãi) rồi.

Quách Tuyết Liên thấy nàng không bị thương vào chỗ yếu hại, nên tạm thời để vậy, lo đi nấu thuốc.

Chú thích

(*) Hy mã lạp sơn bạch đầu xà: Là 1 trong 27 loại rắn độc nhất Trung Quốc, xuất hiện ở cao nguyên Tây tạng. Có mặt ở vùng núi đá ở Đông Nam Á, đặc biệt có mặt ở phía bắc Việt Nam (Việt Nam gọi là rắn lục đầu trắng). Rắn dài 0.6-0.8 m, ở độ cao từ 100-1600m vùng núi đồi, hoạt động vào hoàng hôn và về đêm, chưa biết rõ tập tính sinh sống. Ở Việt Nam thường sống trong các rừng tre trúc ở phía Bắc. Độc của Bạch đầu khuê xà có tính ngưng huyết từ từ, khiến vết cắn bị sưng phồng, trở ngại năng lực hoạt động. Rắn chứa nọc độc đủ giết ít nhất 15 người, nạn nhân sau khi bị cắn sẽ cảm thấy rất nóng và đau buốt vùng bị cắn ngay lập tức , sau 40 phút nạn nhân cảm thấy khó thở từ ngực và chỉ cần thêm 30 phút nữa thì dù có là Hoa Đà tái thế cũng bó tay. Lượng độc của nó có chất tenaximium cực mạnh, khi đã vào tim thì chất tenaximium sẽ phá vỡ các tế bào hồng huyết cầu, nạn nhân sẽ chảy máu rất nhiều dưới da , cái chết sẽ rất đau đớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận