“Hừ, cũng không tự nhìn lại xem tông môn của các ngươi là cái nơi nhơ nhớp gì, có người mẹ nào nỡ đẩy con gái mình vào chỗ lửa như vậy chứ?” Vị tán tu to tiếng lúc nãy cười khẩy, “Ta đang thiếu một đồ đệ, hôm nay gặp nàng coi như có duyên, sau này sẽ hết lòng dạy dỗ.
”
“Không phải vì món quà tạ ơn, chỉ là ta thật sự thương cảm cho hoàn cảnh của đứa bé này, nguyện thu nàng làm đệ tử thân truyền, yêu thương như con ruột…” Nữ chân nhân của Đan Tông toàn thân tỏa ra ánh sáng của tình mẫu tử.
Hơn mười tu sĩ Kim Đan kỳ lần lượt lên tiếng, ai nấy đều có duyên với nữ hài năm tuổi Nguyễn Miên, người nào cũng muốn thay mẹ nàng hoàn thành tâm nguyện.
Không còn cách nào khác, trách thì trách mẹ nàng đã để lại quá nhiều bảo vật.
Trước đó cũng không ai tranh giành thiên tài tu sĩ Nguyễn Vũ Tình, vậy mà giờ đây mọi người lại vì muội muội phế linh căn mà cãi nhau, ai nấy lời qua tiếng lại.
Cảnh tượng này thật mỉa mai và cũng không kém phần hài hước.
Nguyễn Miên đối diện với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của cha ruột, sợ hãi nép mình sau lưng Đoan Hòa chân nhân, chỉ dám thò nửa cái đầu ra.
“Chân nhân, người có thể đưa Miên Miên đi không? Người giúp Miên Miên rửa sạch oan ức, người là người tốt.
” Nàng rụt rè kéo nhẹ vạt áo của Đoan Hòa chân nhân, giọng nói đầy vẻ ngây thơ.
Trong số tất cả mọi người, chỉ có sư phụ nữ chính chưa vội tỏ thái độ, điều này càng khiến người khác có ấn tượng tốt với hắn ta.
Hắn ta tuy có hơi xảo quyệt, nhưng tâm địa lại thiện lương, đối xử với nữ chính rất tốt.
Trong số những người ở đây, hắn ta là người duy nhất nàng biết rõ.
Nàng vốn không có ý định bái sư, chỉ muốn tìm một cái cây lớn để dựa vào, nên chọn hắn ta là hợp lý nhất.
Những người khác khi nghe thấy lời ngây ngô của nữ hài thì không khỏi cảm thấy hối tiếc và ghen tị.
Chỉ cần một việc rửa oan mà đổi được năm món bảo vật tốt, Đoan Hòa đúng là gặp may lớn rồi.
Đoan Hòa chân nhân phớt lờ những lời bàn tán đầy ghen tị xung quanh, cúi xuống ghé tai Nguyễn Miên, khẽ hỏi, “Tiểu nha đầu, ngươi thật sự muốn đi theo ta sao?”
Nguyễn Miên chớp mắt, nghiêm túc gật đầu.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, tại sao hình ảnh ngươi bị chó rượt lại xuất hiện trước đoạn mẹ ngươi dặn dò trước khi qua đời?”
— Đương nhiên là vì kỹ năng biên tập của ta quá đỉnh rồi.
Nguyễn Miên trả lời thầm trong lòng.
Thực ra nàng sợ sau khi bảo vật xuất hiện, không còn ai để ý tới việc cha ruột nàng xấu xa như thế nào nên đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới điều chỉnh thứ tự các đoạn quay lại.
Đối diện với câu hỏi của Đoan Hòa chân nhân, nàng thản nhiên lắc đầu, “Con không biết ạ.
”
Người ta chỉ là một bé gái năm tuổi đáng thương, yếu đuối và vô tội, làm sao hiểu được hắn ta đang nói gì.
Đoan Hòa chân nhân bị nghẹn họng, không thể phản bác lại, rồi nghĩ đến việc nếu như ông ngoại nàng từng hạ phạm, nếu ông ấy có nhúng tay vào thì chuyện như vậy cũng không có gì khó hiểu.