Lễ bái sư này rốt cuộc là tổ chức cho ai chứ?
Cùng lúc đó, bảo phiến bay đến một khu rừng sâu, đối diện với ba tu sĩ Kim Đan kỳ che mặt bằng sương mù chắn đường.
Sớm từ lúc chưa rời khỏi Nguyễn phủ, Đoan Hòa chân nhân đã cảm nhận được vài ánh mắt ẩn chứa sát ý, theo sát hắn như hình với bóng, tựa như có gai đâm vào lưng.
Tình cảnh này, hoàn toàn không ngoài dự đoán.
Hắn nhíu mày, khiến bảo phiến từ từ hạ xuống đất, xoa đầu Nguyễn Miên, nói: "Đừng sợ, đứng đây đợi ta một lát, ta đi rồi sẽ quay lại ngay.
"
Nguyễn Miên ngoan ngoãn gật đầu, đảo mắt nhìn quanh, rồi cúi người trốn sau một tảng đá lớn, để lộ nửa cái đầu nhỏ nhắn, đáng yêu vô cùng.
Đoan Hòa chân nhân khẽ giãn mày, trẻ con không biết sợ hãi, xem ra cũng có chỗ tốt.
Ba người chặn đường thúc động pháp bảo đáp xuống, một trong số đó mở miệng nói mục đích của mình: "Một mình ngươi tuyệt đối không thể đánh bại ba người bọn ta.
Nếu biết điều thì hãy giao ra năm món đồ lấy được từ Nguyễn gia, bọn ta sẽ tha cho hai ngươi một con đường sống.
"
Giọng nói không ra nam cũng chẳng ra nữ, rõ ràng bị lớp sương mù che mặt xử lý qua.
Đoan Hòa chân nhân nhàn nhạt giơ tay, chiếc bảo phiến khổng lồ co lại đến kích cỡ bình thường, bay vào giữa các ngón tay hắn, từng thanh xương quạt "soạt" một tiếng bật lên, biến thành những thanh kiếm sắc bén.
Người vừa nói lại cười ha ha: "Đã nghe danh lâu nay, bảo phiến của Đoan Hòa chân nhân vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ, hôm nay quả thật có phúc được chứng kiến — Ủa, lão tử còn chưa nói xong sao ngươi đã ra tay rồi?!"
Ba tên cướp không biết đạo lý và một người qua đường không biết võ đức lập tức lao vào đánh nhau loạn xạ.
Nguyễn Miên trố mắt nhìn một lúc, phát hiện tu vi của bọn họ quá cao, động tác nhanh đến mức không nhìn rõ, dứt khoát mở chế độ toàn màn hình, một trình phát mờ mờ hiện ra trước mắt.
"Này Pi Pi, xem lại tình hình chính đường Nguyễn gia.
" Nàng khẽ nói không ra tiếng.
Bởi vì đã từng đến nơi này rồi, giống như chơi trò thăm dò lần đầu tiên, khu vực này đã được mở khóa từ lâu, hệ thống nhanh chóng phản hồi theo chỉ lệnh.
Phát lại bắt đầu từ cảnh Nguyễn Miên bước ra khỏi cửa Nguyễn gia —
Nguyễn Trạch Mậu thở dài thườn thượt, vỗ vai Nguyễn Vũ Tình: "Không hổ danh là nữ nhi của Nguyễn gia, bình tĩnh trọng ổn hơn cha nhiều, suy nghĩ cũng chu đáo.
Nếu không nhờ con lên tiếng can gián, e rằng mấy vị kia giờ đã không phải bám theo Đoan Hòa chân nhân rời đi, mà là ăn vạ ở nhà ta rồi.
"
"Phụ thân quá khen, dù Vũ Tình không nói, bằng sự thông minh sáng suốt của người, chắc chắn cũng hiểu một khi bảo vật bị ngoại nhân biết đến, không giao ra thì sẽ chuốc lấy họa sát thân.
"
Nguyễn Trạch Mậu cười hài lòng: "Chỉ tiếc cho khối linh tủy ấy, vốn là để tham gia buổi đấu giá ba ngày sau, định bán đi đổi lấy tài nguyên tu luyện cho con.
Bí cảnh Đàm Hoa, ba năm mới xuất hiện một lần, chỉ còn hơn tháng nữa là mở, nếu con tham gia, không mang theo cực phẩm hồi xuân đan thì nhà mình làm sao an tâm.
"