“Phế vật đương nhiên là nói ngươi.” Nam đệ tử bắt chuyện rất khéo, sư tỷ của hắn không nhịn được mà phì cười.
Ngay sau đó hắn bỗng nhận ra mình bị lừa, lập tức tức giận, trừng mắt quát lớn.
“Nha đầu chết tiệt, còn nhỏ mà đã hiểm độc, đáng đời bị cha ngươi đuổi ra khỏi nhà.
Ngươi nghĩ rằng chui vào được một trong ba đại tông môn là có thể sống yên ổn ư? Ha ha, sau này Sơn Lưu Tông chỉ còn mình ngươi, tha hồ mà mục rữa ở nơi chim không thèm ỉa này, tất cả đều là của ngươi, không ai tranh với ngươi đâu, yên tâm đi.”
Nam đệ tử cũng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, tính tình vẫn còn trẻ con, trong cơn nóng giận liền tuôn ra một tràng lời lẽ khó nghe, nghĩ rằng sẽ khiến nữ hài bật khóc.
Nhưng Nguyễn Miên đâu phải là một đứa trẻ thực sự năm tuổi, nàng không yếu đuối đến vậy.
Hơn nữa nếu là nguyên chủ, có khi đã rút roi ra quất thẳng vào miệng hắn rồi.
Nàng không giận, nhưng nhớ dai, dựa theo nguyên tắc ai làm ta không vui, ta sẽ làm người đó đau khổ.
Nàng rút từ trong túi nhỏ bên hông ra khối linh tủy.
“Chân nhân, thứ này thật sự là của ta chứ?” Đề phòng người giám hộ keo kiệt sẽ tiếc của, nàng hỏi xác nhận lại.
Đây là thứ hắn đã vội vàng nhét vào tay nàng khi hạ cánh, nguyên văn lời hắn là: “Cảm tạ ngươi, nhờ mẫu thân ngươi báo mộng, trước khi vào cửa chúng ta chia chiến lợi phẩm một chút.”
Hắn chẳng hề tính toán với trẻ con, không chỉ đưa cho nàng khối linh tủy vô giá, mà còn chia thêm cho nàng một trận bàn cực phẩm, tính ra hắn chỉ giữ lại ba món để bán bù lại chi phí đã dùng để bày tụ linh trận.
Đúng là sư phụ của nữ chính, keo kiệt một cách đàng hoàng lại đáng yêu, ha ha!
Đoan Hòa chân nhân không thể hiểu nổi suy nghĩ của nữ hài này, mỉm cười gật đầu: “Lời đã nói ra, bốn ngựa cũng không đuổi kịp.”
Ánh mắt hắn có chút tò mò, không biết nàng định làm gì tiếp theo, phô trương sự giàu có để khiến đối phương tức chết sao?
Chỉ trong chớp mắt, hơi thở của mọi người bỗng nhiên ngừng lại.
Chỉ thấy Nguyễn Miên dùng bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy khối linh tủy, cố sức ném nó lên không trung phía trên tông môn, khuôn mặt non nớt nói: “Linh tủy ngoan, Miên Miên muốn có linh sơn.”
Trong tiếng hét chói tai “Nàng điên rồi” và “Đó là linh tủy” vang vọng khắp nơi, khối linh tủy hóa thành một con cá nhỏ sáng lấp lánh, lao thẳng xuống đất, hòa làm một với linh mạch cạn kiệt bao lâu nay giữa núi non trơ trọi.
Chỉ trong vài nhịp thở, từ đáy núi phát ra tiếng nổ ầm vang, linh khí dày đặc hơn mười lần so với các tông môn khác bất ngờ bùng nổ, nhanh chóng lan ra xung quanh.
Chỗ nào đi qua, linh thực bỗng dưng mọc như điên, linh cầm...
Thôi bỏ đi, đừng cố tỏ vẻ nữa.
Ngọn núi này nghèo đến mức chuột còn không buồn đào hang, bọn tiên hạc vốn nổi tiếng là “taxi của tiên môn” cứ bay vòng vòng, sợ rằng hết dầu giữa đường.