Trong đó, thượng tam tông chiếm cứ ba chữ "nhất": Kiếm Tông mạnh nhất về chiến lực, Pháp Tông biến hóa thuật pháp kỳ diệu nhất, còn Sơn Lưu Tông thì thảm nhất.
Đúng vậy, chính là thảm nhất.
Kiếp trước nàng ta vui mừng hớn hở khi được sư phụ dẫn về, nhưng về đến nơi mới biết, từ khi tông môn giao vào tay sư phụ, đã mấy chục năm không chiêu nhận đệ tử mới, đệ tử cũ thì lần lượt rời đi, tính cả nàng ta và mấy người tạp dịch, toàn bộ đệ tử của tông môn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tông môn tiêu điều, tài nguyên thiếu thốn, cuộc sống còn thua cả hạ tam tông, tuy rằng sư phụ đối xử với nàng ta không tệ, nhưng nàng ta tuyệt đối không muốn chịu khổ nữa.
Với khởi điểm thấp như vậy mà nàng ta còn có thể trở thành thiên chi kiêu nữ, được giới tu tiên xem trọng, nếu có thể bái nhập môn hạ của một vị đại năng Hợp Đạo Kỳ, ngay cả trong tiên giới đầy rẫy cường giả Luyện Hư và Hóa Thần, nàng ta vẫn có thể tìm được chỗ đứng.
Đương nhiên, nhân vật lợi hại như vậy, trông cậy vào việc hắn ta tự mình thu đồ đệ là không thực tế, hơn nữa lúc này hắn ta chỉ là một vị chân nhân nhỏ bé, chưa thức tỉnh ký ức tiền kiếp.
—Nếu núi không đến thì ta đi tìm núi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Nguyễn Vũ Tình lướt qua khuôn mặt bình thường của sư phụ kiếp trước, không chút dừng lại.
Vị chân nhân Đoan Hòa, người vốn rất có hứng thú với đơn Thủy linh căn và có ý định thu nhận đồ đệ khẽ nhíu mày, lập tức dập tắt suy nghĩ này.
Trong mắt nữ hài kia chẳng hề có chút hoang mang lo sợ, dường như sớm đã có quyết định trong lòng, người nàng ta muốn bái sư cũng không có mặt ở đây.
Nói cách khác, nàng ta không vừa ý bất cứ ai trong số các vị tiên trưởng này.
Hừ, không có duyên phận, không miễn cưỡng.
…
Nguyễn Miên lúc này bị chính mùi hôi trên người làm cho choáng váng, cuối cùng cũng gượng đứng dậy, vừa định hỏi hệ thống có cách nào làm cho nàng sạch sẽ một chút hay không thì một thuật thanh tẩy đã rơi xuống người nàng.
Chỉ trong chớp mắt, nàng từ một đứa bé dơ bẩn, bốc mùi trở thành tiểu cô nương trắng trẻo sạch sẽ, trên người còn có hương thơm nhẹ nhàng.
Nàng nhìn về phía tiên nhân trẻ tuổi ngồi ở vị trí cao nhất, người vừa nhẹ vung chiếc quạt giấy trong tay, rồi cười ngọt ngào với hắn.
Thật cảm ơn, cuối cùng cũng được cứu rồi.
Nếu nàng nhớ không lầm, vị tiên nhân này dù ngoại hình không nổi bật nhưng lại là sư phụ tương lai của nữ chính, một trong những nhân vật đặc biệt kỳ quái của thượng tam tông: Chưởng môn Sơn Lưu Tông – chân nhân Đoan Hòa, tục danh Lưu Lưu Lưu.
Nói về hắn, các tu sĩ trong tiên giới từ lâu đã có chung một nhận định: Quân tử ôn hòa, phẩm hạnh đoan chính.
Nhưng ai ai cũng biết, quân tử ôn hòa dễ bị bắt nạt.
Quả nhiên là như vậy.
Vị nam nhân trông tầm thường nhưng lại có một cuộc đời không tầm thường này, trong suốt nhiều năm về sau sẽ vì lòng tốt đến mức ngớ ngẩn của mình mà gặp phải vô số tình huống trớ trêu, khiến khán giả không khỏi cảm thán.