Naruto Fanfic Cậulà Ai


Tôi là Tenten.Đây đã là ngày thứ 8 kể từ khi tôi gặp tên bộc nhân phát nổ và sống trong mộng giới này, với cái tên…Trương Thiên Thiên.Tôi đã gặp lại Neji, à không, một người giống cậu ấy.

Vương Ninh Thứ! Ắt hẳn mọi người còn nhớ, trận xích mích của bọn tôi tại căn tin trường.

Khi ấy, tôi chỉ muốn cho tên mồm to đang gây sự với Ngọc Minh một bài học màthôi.

Tôi thật sự không cố tình kiếm chuyện với Neji như mọi người bảo, họ nói tôi cố tình ra oai đối đầu với nhóm cậu ấy.

Có người còn cho là tôi đang cố gắng gây ấn tượng, 1 pick me girl!Thật sự chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa…Liệu… đó có phải là Neji, là chuyển thế của cậu ấy hay chỉ đơn thuần là…ảo giác như mộng giới.

Tôi không biết nữa, nhưng kể từ hôm đó, trong đầu tôi không ngừng nghĩ đến, cảm giác lạ lắm, vui có, sợ có…sợ rằng lại một lần nữa ôm ấp hy vọng rồi bất chợt tỉnh giấc, lại một lần nữa đánh mất cậu…Tôi trằn trọc mỗi đêm, nghĩ đến là nước mắt lại tuôn, tôi không tin bản thân lại có ngày ngồi khóc vì trai thế đâu, nhưng mà kể ra thì…Dù đây là mộng giới hay là gì đi chăng nữa.Mỗi ngày nhìn thấy cậu ấy đi đi lại lại trước mặt, được nghe cái giọng nói ấy, cái giọng nói mà tôi chưa từng quên đi.

Dù là cậu ta không cóchút ký ức nào về tôi nữa rồi…Nhưng kể ra, cũng vui nhỉ!Hôm nay lớp 11a3 bọn tôi có tiết học gọi là quốc phòng, chính là để rèn luyện một số kỹ năng tại quân ngũ.

Buồn cười không, một người đã từng cùng bạn bè vào sinh ra tử nơi chiến trường như tôi lại ngồi đây học cách đánhtrận.Tiết học bắt đầu từ 6h45 sáng, vì thế từ sớm tinh mơ Ngọc Minh đã đến nhà đón tôi, khác với những buổi học trên lớp 6h45 chỉ cần ngồingay ngắn tại phòng học chờ giáo viên đến giảng dạy, thì khi học các tiết học thực hành như thế này bọn tôi phải đi học từ rất sớm để tranh thủ tập trung tại sân cỏ phía sau trường.- “Cả lớp TẬP HỢP!” – giọng cậu ấy đấy, dù là Neji hay là Ninh Thứ thì làm lớp trưởngvẫn rất là phù hợp nhỉNhìn dáng vẻ ấy, tôi khẽ bật cườiNgọc Minh đang đứng cạnh tôi thấy thếquay đầu lại hỏi: - “Có gì vui sao?”Não tôi bị chập mạch, buột miệng, nói ra những gì đang suy nghĩ trong đầu: - “Đẹp trai thật đấy!”Cậu ấy bất ngờ, tôi thì kịp nhận ra nên đã vội vàng suy nghĩ ra cái lý do không thể nào củ chuối hơn: - “Là thầy, tớ đang nói thầy”“Thầy ư?” – Minh nói với vẻ mặt nghi hoặcTôi vội nhìn lên, từ hướng văn phòng giáo viên đi đến, đó là một người đàn ông trung niên chắc cũng tầm tuổi Jiraya-sama năm ấy.


Chỉ là thầy hướng dẫn môn học liên quan đến quân đội, so với ngài ấy thì thầy nghiêm túc và chửng chạc hơn.Nhận ra mình bị hố, tôi vội vàng giải thích: - “Không phải thầy Quốc phòng, là 1 giáo viên khác vừa mới ở đằng kia kìa”-       “Ừm…có thể là thầy Tuấn giáo viên thực tập mới chăng?” – Minh đang cố tìm dáng vẻ giáo viên mà tôi vừa bịa ra.Thế này là làm sao vậy nhể? Tôi phát hiện, từ hôm tại căn tin, mắt tôi như chỉ nhìn thấy một hướng, não tôi như chỉ chạy đúng duy nhất 1 hình ảnh, 1 âm thanh.Sau khi tập hợp hàng ngũ ổn định, cậu ấy trở về vị trí ngồi.

Nhưng tin được không, Neji ngồi cạnh tớ, vì theo như lời kể của Ngọc Minh thì cậu ấy là học bá của trường, ở mọi lĩnh vực.

Ở lớp Thể Dục Quốc Phòng cậu ấy được thầy giáo tin tưởng giao cho cả chức lớp trưởng lẫn tổtrưởng của hàng 1 – và cũng là hàng của tớ.Neji, đi đâu cậu cũng vẫn là thiên tài nhỉ…Cuối cùng Giáo viên cũng dừng việc la mắng về kết quả kiểm tra gì đấy vừa qua của cả lớp, Ninh Thứ nhất lớp, cậu bạn mồm to đấy thì thầy bảo là cho kiểm tra lại, hình như là bị phát hiện quay cóp thì phải.

Cũng may điểm của tôi khá tốt, giấc mơ này thật quá rồi đấy.

Bắt đầu quay lại những điều cần chú ý hôm nay, thầy chỉ vào những khẩu súng là công cụ hỗ trợ học tập được đặt ngay ngắn cạnh gốc cây bàn to kia, rồi lớn giọng bảo:-  “Bắt đầu từ Ninh Thứ, cả lớp chia cặp ra nhận súng, luyện tập cho nhau động tác nằm chuẩn bị bắn, chúng ta có 2 tiết học, tôi cho các em 1 tiết để ôn lại, tiết sau tiến hành kiểm tra lấy cột điểm thực hành”Ngay lúc ấy, tôi nghe được hàng loạt âm thanh xì xào.

Tôi hiểu mà, ngay cả ở học viện, khi được sensei đọc tên trở thành kunoichi cùng đội với Neji, tôi đã phải nghe bàn tán, chịu đựng ánh mắt tức giận, kinh khủng hơn là bị bọn con gái hẹn ra mắng cho 1 trận.

Chỉ vì họ đang ganh tị với tôi đấy.Ninh Thứ cậu ấy đi nhận súng rồi đi một mạch đến góc sân bên phải cạnh sát hàng rào.


Cậu ấy nhìn tôi, ra hiệu nhường tôi thực hiện trước.Nhưng trời ạ, cho dù mọi người có bảo tớ là chuyên gia vũ khí đi chăng nữa thì tớ cũng chả biết sử dụng cái khẩu này như thế nào đâu.- “Tớ…tớ không biết phải làm như thế nào với khẩu súng này cả, cậu có thể…làm trước không?”Cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, cũng đúng thôi, thầy giáo vừa nói cuối giờ sẽ kiểm tra, vậy mà bây giờ lại không biết làm gì cả.Ninh Thứ lạnh lùng lắm, như lần đầu tớ gặp cậu vậy đấy Neji.

Không chỉ vậy, dáng vẻ tay cầm khẩu súng, thực hiện từng động tác như thế, làm tớ nhớ lại khoảng thời gian mà tớ, cậu và cả Lee nữa, cùng nhau luyện tập.

Lúc ấy chúng ta chỉ là những đứa trẻ, tớ rất hâm mộ cô Tsunade, suốt ngày cứ học theo dáng vẻ của cô ấy, Lee thì rất thần tượng thầy Gai, 2 người đó lúc nào cũng ồn ào cả.

Còn cậu, hồi mới cùng vào đội, cậu đáng ghét lắm đấy, lúc nào cũng ra cái vẻ thiên tài đó rồi xem thường Lee, vậy mà, sau này 2 người thân thiết chả khác nào anh em một nhà cả.

Đúng là cái duyên mà….Tôi bật cười.Ninh Thứ đứng bên cạnh từ khi nào, hỏi: - “Tôi tập, đáng cười chổ nào?”-       “Không đáng cười!” – Tôi bị dọa giật mình và trả lời một cách dứt khoác như 1 người lính trả lời đội trưởng của mình.Cậu ta dường như vẫn chưa hài lòng với câu trả lời của tôi, nhưng vì lần xích mích đó chúng tôi chẳng nói với nhau được câu nào, ai lại muốn nói nhiều với người mình chả ưa chứ.

Ninh Thứ chẳng buồn hỏi thêm, cậu đưa tôi khẩu súng, ý bảo giờ đến lượt của tôi.Tôi chậm rãi bước đến nhận súng từ cậu ấy, dĩ nhiên tôi chỉ cần 1 tay thậm chí là chưa cần dùng đến ngón áp út và ngón út là có thể dễ dàng xách gọn khẩu súng.

Ninh Thứ có vẻ khá bất ngờ, cậu trợn mắt nhìn tôi, điều này ở Konoha là quá đỗi bình thường, nhưng nhìn xung quanh đi, bọn con gái phải vật vã như thế nào với thứ này.


Tất nhiên, đao kiếm chùy côn phủ tôi đều cân được, khẩu súng này vốn dĩ chẳng làm khó được tôi.Mà thứ làm khó tôi là tôi chẳng biết làm gì với cái này đây, mặc dù Ninh Thứ đã làm mẫu 1 lần cho tôi rồi nhưng thú thật là tôi chỉ ngắm cậu ấy mà không tiếp thu được gì cả.

Nhưng chẳng lẽ lại nói thế rồi nhờ cậu ấy thực hiện lại sao Không, không thể được, nếu đây là Neji thì may ra tôi còn dám mở lời.Dù gì cũng là đội trưởng đội Anbu làng Lá, niềm kiêu hãnh đó không cho phép tôi chịu thua.

Tôi ngó sang nhóm bên cạnh, là nhóm của Vũ Luân – cậu bạn to mồm ăn 1 đạp của tôi dưới căn tin trường hôm ấy.

Cậu ta bước chân, tôi cũng bước chân; cậu ta xoay gót, tôi cũng xoay.Tôi đang mải mê học lỏm, thì nghe tiếng người ta nhắc lớn bạn mình:- “Vũ Luân! Cậu làm sai rồi, dùng mũi bàn chân trái làm trụ xoay gót sang trái”Thế đấy, chẳng hiểu là vô tình hay cố ý.

Rõ ràng thầy giáo bảo chia cặp giúp đỡ lẫn nhau, thế mà mắt lại chỉ quan tâm đến thằng bạn chí cốt.

Nhưng kể ra thì tôi cũng đang thực hiện sai, ai đời lại đi học theo 1 tên thất bại như hắn ta chứ, Tenten tôi thật sự quá mất mặt rồi.Nhưng không nhìn Vũ Luân thì có thể nhìn ai được cơ chứ, đội cậu ta sát ngay đội tôi và Ninh Thứ, còn các đội khác đa phần là con gái, vừa nghe thông báo từ thầy thì bọn họ đã tranh nhau vị trí cỏ thảm mọc dày nhất và dưới tán cây bàn to.

Đúng thật, dưới cái nắng sớm dù không gay gắt lắm nhưng cũng đủ tăng độ khó hơn cho việc luyện tập rồi.

Cái tên Vũ Luân này,hắn ta cứ khua tay múa chân, liệu có biết làm không đấy! Tôi bắt chước đặt tay trái xuống đất, từ từ hạ khuỷa tay, đùi và…“OẠCH”Tôi té một cái rõ đau khi cố hạ mông xuống, không biết là đã làm sai chổ nào nữa, rõ ràng tôi đã cẩn thận làm theo từng động tác nhưng hắn ta lại “hạ cánh an toàn”, còn tôi thì…Còn đang loay hoay đứng dậy thì phát hiện cậu bạn cùng nhóm đã cười trộm 1 cái sau cú hạ cánh bất ổn của tôi.

Bị tôi nhìn chằm chằm đến xấu hổ, cậu ta chậm rãi bước đến chổ tôi nói: “Tay trái khép kín chống xuống đất trước mũi bàn chân phải, cách 20cm, mũi bàn tay chếch sang phải.


Đặt theo thứ tự khuỷa tay trái, đùi trái và mông trái xuống đất”Tôi ngoan ngoãn làm theoNinh Thứ tiếp tục nói: “Dùng tay phải đưa súng về phía trước, tay trái ngữa ra đỡ ốp lót tay dưới thước ngắm , duỗi chân phải về sau.

Hai chân mở rộng bằng vai, mũi bàn chân hướng sang hai bên”Vẫn như ngày nào nhỉ, Neji.

Cậu luôn luôn nhận ra được điểm sai của tớ vào mỗi khi chúng ta luyện tập thể thuật với nhau.- “Cảm ơn cậu!”.

Tôi đứng dậy và nói sau khi đã ghi nhớ toàn bộ.Ninh Thứ không nói gì.

Nhưng vẫn nhìn tôi lấy 1 cái, thật tình, cái ánh mắt ấy, bộ rằng không ai nhận ra con ngươi mắt quá đổi nhạt màu này sao, ở nơi này ắt hẳn không ai biết đến bạch nhãn nhưng ngươi mắt như thế thì quá kỳ lạ rồi.Tôi không suy nghĩ gì mà hỏi luôn: “Cậu…là Hyuga Neji nhỉ?”.- “Ai cơ?”-Cậu ta nheo mày trả lờiBiết ngay là không phải rồi nhưng không hiểu sao tôi cứ ôm hy vọng như thế đấy.- “Không có gì đâu”.

Vừa nói tôi vừa đưa mắt nhìn về hướng xa xăm, tự cảm thấy rằng buổisáng ở đây thật bình yên.- “Cậu lúc nào cũng lảm nhảm những thứ vớ vẩn”- “Đâu có” tôi vội giải thích “lâu lắm rồi, tôi mới cười nhiều như hôm nay đó”Đã 2 năm kể từ khi ánh mắt ấy nhắm lạimãi mãi thì nụ cười đã trở thành một thứ xa xỉ đối với tôi.

Dù trước mặt tôi là Vương Ninh Thứ, cậu ấy cũng chẳng có vẻ gì cho thấy là có ký ức của Neji cả, nhưng không hiểu sao tôi lại rất nhẹ lòng.

Tôi vô thức nhìn cậu ấy rồi nở nụ cười, cậuta cũng vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận