Naruto Fanfic Cậulà Ai


Một ngày 5 tiết, đến 12h chúng tôi tan học.

Sau khi tạm biệt Ngọc Minh thì tôi đi vào nhà, nhanh miệng nói lớn: “Con về rồi đây!”-       “Con gái nghe mùi đồ ăn nên về sớm đấy à?”Tiếng mẹ tôi vọng ra từ bếp, chắc bà đang chuẩn bị món hấp dẫn nào đó cho ba con tôi, mẹ Thiên Thiên nấu ăn ngon lắm.

Dù không phải đấng sinh thành của mình nhưng tôi đã nghĩ rằng nên chào hỏi cho ra phép ra tắc, hồi đầu họ đã rất ngạc nhiên khi tôi nói “con về rồi đây!”, lúc đó nghe tôi chào mẹ đã chạy đến hỏi “Có chuyện gì thế?”, và tôi đáp “Co-con chỉ chào thôi!” còn ba tôi trong tay đang cầm điều khiển tv bấm dừng chương trình thời sự phát lại đang xem, hỏi “Thưa gửi thế này, định vòi vỉnh gì đúng không?”Bây giờ thì khác rồi, họ không phản ứng gì với lời chào ấy nữa, vì tôi đã spam nó mỗi ngày cơ mà.-       “Chuẩn bị ăn cơm nhé!”Nghe mẹ gọi, ba quay qua bảo tôi: “Thiên Thiên, đi rửa mặt cho khỏe rồi vào ăn luôn con, xong hẵng tắm”Đây cũng là một trong những điều khiến cho tâm trạng dạo gần đây của tôi trở nên thoải mái hơn, vui vẻ hơn.

Chính là cảm giác có gia đình ở cạnh.

(KhổQua: Vì nội dung gốc bác Kishi không nhắc đến gia đình của Tenten nên mình xây dựng cốt truyện Tenten sống cùng gia đình nhưng họ không quá dành nhiều thời gian cho gia đình.

Bằng chứng là những phân cảnh tại nhà không thấy sự xuất hiện của họ).Tôi đặt balo trên ghế sofa rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rửa tay, ngày nào cũng thế, tôi luôn bị sựng lại vài giây để nhìn ngắm cái gương mặt này.

Trương Thiên Thiên, cô ấy ngoài cái nét mặt giống tôi ra thì cái gì cũng khác, một phiên bản tốt hơn? Nước da trắng hồng hào, không tì vết, da tay được chăm bẫm kỹ càng rất mịn.

Không giống như tôi da đã ngâm đi rất nhiều vì cái nắng chói chang của mỗi lần đi nhiệm vụ hay những buổi luyện tập quên đi giờ giấc, bàn tay thì đầy vết xước, chai sạn do vũ khí, tôi dám cá nếu bàn tay tôi to hơn tí thì chẳng ai biết là tay con gái nếu chỉ chạm vào thôi đâu.Trở ra từ nhà vệ sinh, tôi phụ mẹ chuẩn bị thức ăn ra bàn.-       “Sao chỉ cho con gái tôi ăn đậu hũ thôi thế này?”.


Ba tôi đang trêu mẹ-       “Là đậu hũ nhồi thịt heo, cả đống thịt còn trách à?”-       “Con thích ăn đậu hũ mà!” – Tôi nhìn hai người đùa giỡn như thế cũng tiện thể góp một câu-       “Đấy! Ông thấy chưa? Con gái rượu của tôi mà!”Tôi bất giác cười lớn, kỳ thực trong lòng tôi lại cảm thấy ấm áp lắm.Không như cha mẹ tôi ngày trước chẳng khi nào cả nhà đông đủ ăn một bửa cơm.

Ngay cả khi còn bé, tôi đã phải một mình một nhà, lặng lẽ ngồi xơi bát cơm mẹ chuẩn bị sẵn từ sáng.

Thì ba mẹ Thiên Thiên lúc nào cũng bên cạnh cô ấy, ba Thiên Thiên là một người nông dân nhưng vì sức khỏe không tốt nên chỉ thuê người phụ đồng, ít hôm lại ra thăm nom chỉ đạo.

Còn công việc chính của gia đình là trồng giá đỗ, giao mối đến các khu chợ, quán ăn.

Ắt hẳn ai cũng sẽ như tôi, ăn rất nhiều nhưng có bao giờ để tâm đến cách để có được nó đâu.

Những ngày đầu đến đây, tôi hay bị mất ngủ vì cố gắng tìm cách thoát ra khỏi cái mộng giới này, vì tôi nhất quyết nghiêm khắc với bản thân không được chấp nhận Ninh Thứ, nhưng dần dần tôi đã phát hiện mỗi người ở đây đều có suy nghĩ riêng, có câu chuyện riêng, họ không hề bị ai điều khiển và dường như trước khi tôi đến, mọi thứ vẫn diễn ra.

Đêm đầu thức trắng tôi đã bất ngờ khi biết được rằng, ba mẹ, họ bắt đầu dậy vào lúc 2 giờ… để chăm giá, cung cấp cho kịp chợ sớm và những nơi bán đồ ăn buổi sáng.-       “Mẹ này! Từ nay con sẽ rửa chén nhé!” – Không hiểu sao cứ nghĩ đến chuyện những hôm 5h dậy đi học mà tôi còn khó chịu đến nhì nhèo thì lại thấy thương bà thế không biết, thức khuya dậy sớm làm việc nhưng chẳng bao giờ để con cái thiệt thòi điều gì, bếp nhà thì luôn ấm, bửa cơm lúc nào cũng trên 2 món.-       “Mẹ không cho tiền mua album gì đấy đâu, vô ích thôi!”-       “Con không mua chúng nữa! Rửa chén, dọn dẹp con sẽ thay mẹ” Quay qua nhìn ba “Chăm giá đỗ nữa, con sẽ tưới lượt buổi trưa…”Ba mẹ thấy làm lạ, đơ người nhìn tôi.

Tôi nói tiếp: “Thời gian đấy, ba mẹ đi ngủ nhé!”Tôi thật lòng đó, dù chỉ mới một tuần thôi nhưng đã quá đủ để cảm nhận được tình thương của họ, sự bảo bọc đó…tôi thật sự ganh tị với Thiên Thiên.


Nếu ngày trước, cái hôm tôi như đánh mất cả bầu trời, và sống trong khoảng thời gian địa ngục…một chút thôi, cảm giác được ba mẹ bao bọc một chút thôi.

Có lẽ tôi cũng không đến mức lao đầu vào luyện tập đến gần như vô cảm.

Họ thà là tham gia vào những bửa tiệc cùng đồng đội chứ không nghĩ đến giây phút ấm cúng của gia đình.

Bạn bè…thời gian ấy đã an ủi tôi rất nhiều, nhưng rồi họ cũng phải lao đầu vào cuộc sống tấp nập của riêng họ.

Tôi đã từng bảo với Naruto là không thể chịu nổi những kẻ yếu đuối, nhưng bản thân mình sợ cô đơn yếu đuối đến mức không thể kiểm soát được.-       “Thôi được rồi, ba mẹ cảm ơn nhé, nhưng cô học tốt đem thứ hạng cao trong lớp về đây là được rồi, bắt cô làm việc kẻo ba cô cằn nhằn tôi lại khổ!”.

Mẹ vừa gắp miếng đậu hũ nhồi thịt to nhất trong dĩa cho sang chén của tôi.-       “Dự định nghe bận bịu thế kia thì thời gian đâu học hành hả con”.-       “Con là con của ba mẹ mà, hai người chịu khổ như vậy, ai biết chừng con cũng có tố chất”.Sau câu nói của tôi, ba mẹ bật cười, không khí nhà tôi hôm nay thật sự rất náo nhiệt.

Mẹ lại gắp cho tôi ít rau, miếng đậu hũ khi nãy vẫn đang nằm chễm chệ trên chén chưa được tôi thưởng thức, nay lại thêm cả rau, tôi thật sự phải xơi dần kẻo để thêm tí nữa có mà tràn ra bàn mất.-       “Ai đời lại mong con cái mình có tố chất chịu khổ cơ chứ!”Chỉ một câu nói của mẹ mà đã có thể chạm đến con tim nhỏ bé của Tenten tôi.Tôi khẽ cười, gắp một miếng đậu hũ sang chén của mẹ, miếng khác sang chén ba.

Quay lại với phần cơm của mình, tôi kiên quyết nói: “Nhưng con vẫn sẽ rửa chén!”.Tôi biết rằng ba mẹ đang nhìn tôi mỉm cười.


Tôi thì cứ cắm cúi vào chén cơm của mình.-       “Sao phần đậu của bà to thế?” – Tôi đột nhiên nghe giọng ba, tò mò ngước đầu thì thấy ba đang nhìn xem chén của mẹ mà nhì nhèo.

Thấy tôi nhìn, quay sang bảo tôi:-       “Đáng lý ra ba nên đặt con là Thiên Vị mới phù hợp”Lại chơi chữ rồi.

“Con xin lỗi, con xin lỗi.

Đây! Cho ba hẵng miếng nữa!” Tôi nhanh nhẹn gắp thức ăn qua chén của ba.

Cả gia đình lại được thêm phen cười mệt nghĩ.Một lúc sau, tất nhiên là ngay sau khi tôi đã rửa sạch mớ chén dĩa của bữa trưa, đang thong dong định ra ngoài sofa lấy cái balo đi về phòng thì ngón chân lại tìm đến chân bàn, rõ thốn, tôi nhỏ giọng chửi một câu.

Tiếng chuông điện thoại reo, là Ngọc Minh“Thiên Thiên! Em gái con của bác họ xa nhà tớ vừa mua album nhóm OKAY này, cậu có xem qua card không?”-       “Tớ không! Tớ đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, tớ - không – thích – nữa! Vậy nhé!”“Ơ…này Thiên Thiên…”Nói rồi, tôi quay trở về với nỗi đau khi nãy, nếu có kunai ở đây, tôi nghĩ bây giờ cái bàn chỉ còn mỗi 3 chân.

Thật sự rất may mắn.Ngọc Minh là một cô gái tốt, mỗi lần cùng nhau trò chuyện tôi lại nghĩ đến Hinata.

Thật đấy, cô ấy hiền lành ít nói, xinh đẹp lại là tiểu thư nhà giàu và đặc biệt tốt bụng.

Sau hôm kiếm chuyện với nhóm của Ninh Thứ tại căn tin trường, có lẽ là vì vậy mà cả lớp không thích tôi, hoặc là sợ tôi.


Tôi đã khéo léo tra hỏi từ Ngọc Minh, biết được Thiên Thiên vốn tính thụ động, lại dễ bảo nên được bạn bè thường xuyên thăm hỏi.

Lúc ấy, tôi đã thấp giọng cười một cái, là thăm hỏi, hay là nhờ vả?Một tuần, tôi đã nhận biết khá nhiều về cô bạn Thiên Thiên này và cuộc sống của cậu ấy.

Không may mắn như tôi Thiên Thiên có rất ít bạn bè, nói tránh cho việc chỉ có mỗi Ngọc Minh.

Nghĩ đến đây thì cảm xúc tôi hơi lẫn lộn, cũng một khoảng thời gian rồi, tôi đã khá thờ ơ với Lee và những người bạn khác của tôi.Ngày trước tôi luôn cho rằng là họ không đúng, đáng lý ra họ không nên vui vẻ như vậy, chí ít là trước mặt tôi.

Cho nên, tôi đã không nhận thức được thái độ của mình mà thờ ơ với thế giới xung quanh…Tại sao tôi lại trở nên như thế cơ chứ? Cái chết của Neji vốn chẳng phải do họ gây ra, tôi lại vô lý giận họ, có lẽ tôi chỉ là đang cố đẩy ai đó phải chịu trách nhiệm cho sự ra đi của cậu ấy, cho sự đau buồn của tôi mà thôi.Về phần Vương Ninh Thứ, tôi dám cá với các cậu rằng cậu ta có mối liên hệ với Neji đấy.

Mặc dù cậu ta tại căn tin trường người người vây quanh háo chuyện không nghĩ đến sĩ diện của tôi mà to tiếng bảo rằng tôi không xứng đáng được sống, nhưng… tiên trách kỷ, hậu trách nhân.

Dù sao thì cũng do tôi tuôn lời cay tiếng độc trước.

Nhưng người ta nam tử hán đại trượng phu không chấp nhất hoặc là coi vụ việc ngày hôm ấy chẳng ra cái đinh gì.

Rồi chịu tâm sự cho tôi nghe về khuất mắt của cậu ta, lại còn… giúp đỡ tôi nữa chứ!Tôi thật sự không dám nghĩ, nếu lúc này mẹ tôi mở toang cánh cửa phòng bước vào, nhìn thấy con gái nằm lăn qua lộn lại tay ôm khư khư chiếc gối, khúc khích cười như thế, chắc tôi có mà tìm cái lỗ chui vào, còn mẹ tôi ắt hẳn bà ấy sẽ xanh mặt xanh mài và mang tôi vào bệnh viện.Tôi đã nghĩ ra một giả thuyết rằng, khi Neji ra đi tại Konoha cậu ấy đã được chuyển sinh đến đây – một nơi chênh lệch thời không với nơi tôi sinh sống – và rồi, ông trời cũng mang tôi về cạnh cậu ấy, nơi không có chiến tranh hay nhiệm vụ, chúng tôi sẽ cùng nhau ăn bánh màn thầu vừng, mì Soba bất cứ khi nào.Có thể nhất thời cậu ấy không nhớ gì cả, nhưng rồi một sự kiện nào đó ập đến, bổng đứng trước mặt tôi bảo rằng: “Tenten, tớ đã để cậu chịu khổ rồi!”.Tuyệt vờiTôi nên gọi nó là tiểu thuyết thay vì là giả thuyếtNhưng, dù không phải như những gì tôi nghĩ thì tôi vẫn tin, và cũng sẽ nghĩ cách chứng minh.Cậu chính là Hyuga Neji! .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận