[Naruto Fanfic] Sinh Tồn Ở Thế Giới Ninja

"Tôi là người đầu tiên?"

Giữa một đám dụng cụ thí nghiệm bày đầy trong căn cứ phía Đông, một thanh niên tóc trắng ánh xanh cả người trần như nhộng trồi lên từ mặt nước. Cậu ta có mái tóc ngắn, thẳng và đôi mắt tím hình quả hạnh, khẽ cười, hàm răng nhọn hoắt hiện ra. "Những người khác thì sao?"

"Còn hai người nữa." Sasuke thản nhiên nhìn cậu ta, trả lời. "Jugo ở phía Bắc, và Karin ở phía Nam."

"Có cần phải làm vậy không?" Thanh niên tóc trắng – cũng chính là Hozuki Suigetsu, hoàn toàn thoát ly khỏi mặt nước, cơ thể gầy gò với chiều cao trung bình không ảnh hưởng tới việc hắn thẳng thắn bày tỏ lập trường. "Tôi không thích hai kẻ đó, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ hòa hợp được với bọn họ."

"Ta chỉ cần các ngươi cùng thực hiện nhiệm vụ, các ngươi không cần phải quý mến nhau."

"Ồ, vì cậu đã cứu tôi, vậy nên nếu muốn thì tôi sẽ đi với cậu." Suigetsu tỏ ra rất dễ chịu. "Tại sao lại chọn bọn họ? Cậu nghĩ bọn họ là người thế nào?"

"Ngươi nên học cách ngậm miệng lại. Mặc quần áo vào và đi thôi."

"Ha ha, đúng là giọng điệu của một thủ lĩnh." Suigetsu cười khanh khách, ngay khi Sasuke cảm thấy có gì đó không đúng, Suigetsu đã biến mất, và chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau, dùng ngón trỏ tay trái chỉ thẳng vào thái dương Sasuke. "Chúng ta cần phải nói thẳng với nhau một vài điều, được chứ?" Không đợi Sasuke trả lời, cậu ta đã tiếp. "Không phải vì ngươi hạ được Orochimaru mà ngươi có quyền ra lệnh cho ta. Mọi người ai cũng muốn giết hắn, và một số đã sắp giết được hắn. Ngươi được hắn ưu tiên và không bị giám sát, thậm chí còn có thể ở bên cạnh hắn. Ngươi thành công lần này chỉ vì ngươi có nhiều cơ hội giết hắn hơn bọn ta mà thôi."

"Ý ngươi là gì?" Sắc mặt Sasuke không thay đổi, bình tĩnh hỏi lại.

"Hiện giờ ta mới là người ra lệnh."

"..."

"...Nói đùa vậy thôi." Suigetsu nhìn chằm chằm Sasuke, lắc đầu, không biết là đang hài lòng hay thất vọng. "Nhịp tim của cậu thậm chí còn không thay đổi. Thế là đủ, chỉ là để tôi tin rằng chiến thắng của cậu không phải do may mắn."

"Xong việc rồi thì đi thôi." Sasuke lạnh nhạt đáp.

"Tất nhiên rồi." Suigetsu nhún vai tìm một bộ quần áo sạch mặc vào, bước ngang với Sasuke, chính thức thoát khỏi nơi từng giam cầm hắn.

oOo

Thế giới ninja tồn tại Ngũ Đại Cường Quốc. Trong đó, Hoả quốc thiên về yếu tố lửa, thời tiết ấm áp và thoáng đãng. Thủy quốc thiên về yếu tố nước, thời tiết mát mẻ nhiều sương, đi tới đâu cũng dễ dàng thấy được sông hồ. Lôi Quốc tồn tại giữa những dãy núi lớn, nơi có nhiều bão sấm sét. Phong quốc khắc nghiệt khô cằn, hoang vắng và thịnh hành bão cát sa mạc. Thổ quốc hình thành trên những khu vực hoang và nhiều đá, khí hậu khô nóng tự nhiên.

Làng Sao là một ngôi làng nhỏ ít được người biết đến. Nó hình thành sau một vụ va chạm thiên thạch hai trăm năm trước đây. Không loài cây nào có thể trồng được ở các vùng lân cận sau vụ va chạm. Lãnh đạo làng Sao tự gọi mình là Hoshikage, đây đơn thuần chỉ là một danh hiệu, vì Ngũ Đại Cường Quốc không hề thừa nhận làng Sao ngang hàng với mình.

Nhiệt độ không khí ở phía nam làng Sao không quá khác biệt với Thổ quốc làng Đá, địa hình hoang vu trống trải, thi thoảng có gió mạnh thổi qua. Nhưng càng đi về phía tây bắc, nhiệt độ càng giảm, cho tới lúc Uri và Itachi thành công tiếp cận được khu vực đầm lầy dẫn tới hang động bọn họ muốn tìm, thời tiết đã gần như nghịch chuyển, xung quanh chỉ còn một mảnh tuyết trắng xóa.

Sắc mặt Uri tái nhợt, cả người dường như biến thành một khối băng, làn da vốn nhạt màu lúc này trở nên trong suốt, đầu ngón tay tê dại, các khớp xương toàn thân cứng ngắc không tự nhiên. Cảm giác lạnh lẽo âm hàn thông qua cơ thể bất ổn này được khuếch trương gấp mấy lần, lạnh đến từng mạch máu, từng thớ thịt, thậm chí cả nội tạng và dây thần kinh dường như cũng bắt đầu đông cứng.

Itachi nhìn người bên cạnh mình, cặp mắt đen nhánh lóe lên một tia nghi hoặc. Tộc Uchiha sở trường là Hỏa hệ, đối với hoàn cảnh giá lạnh xung quanh thực ra hắn cũng có chút không thoải mái, nhưng biểu hiện kịch liệt như Usagi này...?

"Dừng lại nghỉ một chút." Đánh giá sắc trời đang ngày càng xấu đi, Itachi đề nghị.

"Ừm." Uri buông tha cho lớp áo khoác dày đã gần như không còn tác dụng, hơi phất tay, kích hoạt hai tầng chakra bao bọc quanh người, liên tục ngăn cản và bài trừ hàn khí, đồng thời lôi ra một lọ thuốc viên tỏa ánh sáng đỏ bóng loáng, lưu loát uống vào, lúc này mới miễn cưỡng thấy khá hơn một chút.

"Chỗ chúng ta vừa đi qua có một thị trấn." Trầm mặc theo dõi tất cả động tác của nàng, Itachi bình tĩnh lặp lại. Bọn họ di chuyển mấy ngày nay gần như chưa hề dừng lại, một đường tới tận nơi này. Xem tình hình, vẫn nên nghỉ ngơi khôi phục trạng thái tốt nhất rồi tiến vào đầm lầy cũng không muộn.

Uri nhẩm tính thời gian, từ lúc xuất phát đến giờ đã qua bốn ngày, tốc độ không tính là chậm, chưa kể hành trình quay về sẽ tiết kiệm thời gian dò đường hơn nhiều so với lúc đi, nghỉ ngơi khôi phục sức lực vẫn là tốt nhất. Nhưng mấy ngày trước vừa đại khai sát giới tiêu diệt cả một ngôi làng nhỏ, tâm tình nàng đối với đám người không có mắt này càng lúc càng mất kiên nhẫn, tuyệt không có hứng thú dây dưa.

Thị trấn trước đó nàng cũng có thấy, toàn bộ đều bao phủ bởi một màu trắng thuần, khắp nơi đều là tuyết. Mức độ hoang vu thưa thớt của những nhà dân khiên bầu không khí vừa lạnh lẽo vừa vắng vẻ, nhân khí nơi đó quả thực còn tệ hơn cả làng Mưa.

"Không cần vào thị trấn." Thấp giọng nói một câu, ý niệm vừa động, lớp tuyết dày đặc dưới chân Uri chợt tách ra, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy đột ngột xuất hiện hàng loạt cọc gỗ, dài ngắn khác nhau tự động xếp thành hình. Chỉ trong nháy mắt, mái nhà, cột nhà, tường, sàn, xà ngang, cả cầu thang và cửa cũng có đủ, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh xếp vào đúng vị trí. Một kiến trúc hai tầng rộng rãi ấm áp cứ thế mọc lên, đứng vững ngay bên cạnh khu đầm lầy.

"Vào đi." Bỏ lại một câu, Uri không nhìn tới vẻ mặt khó lường của Itachi, thản nhiên bước vào.

Quá nghịch thiên rồi đi?

Itachi đánh giá căn nhà xa hoa hơn nhiều so với "Mộc độn: Tứ Trụ Gia" thông thường, tâm tình không hiểu sao nhẹ bẫng.

Bước vào nhà tựa như một thế giới khác biệt, cả người lập tức thoải mái hơn không ít. Uri chỉ vào căn phòng trên lầu, nói với Itachi. "Ở tay nắm cửa có bố trí trục trữ đồ cấp cao, vật dụng sinh hoạt và nước nóng đều có trong đó. Ngươi thu xếp một chút, hai giờ nữa xuống ăn cơm."

Nội dung từng câu từng câu rõ ràng đều ôn nhu chu đáo, bất đắc dĩ lại phối với vẻ mặt âm lãnh cùng giọng nói không có một tia tình cảm, khóe môi Itachi không nhịn được co giật.

Nói xong những gì cần nói, Uri cũng không quản hắn nghĩ gì, xoay người vào một căn phòng khác.

Ngâm mình trong bồn tắm hơi nước mù mịt, Uri vươn tay, cảm nhận hàn khí rối loạn trong người đang từng chút một ổn định trở lại, tháo dây buộc tóc, để suối tóc tím bạc trải dài, cả người thoải mái ngập trong bồn tắm.

Căn nhà này nàng dùng Mộc độn thiết kế từ lâu, kết hợp nguyên tố Thủy và Thổ hình thành năng lực kiến tạo vững chắc, mỗi lần có việc dùng rất tiện. Đồ vật bên trong tạm thời còn phải cần tới trục trữ đồ, nhưng không lâu nữa, nếu Yukino đột phá thần thú cấp năm, không gian khế ước sẽ được mở rộng và nâng cấp, trở thành một không gian tùy thân cho phép chủ khế ước sử dụng, khi đó ném vào một căn nhà cũng không thành vấn đề.

Itachi bước vào căn phòng trên lầu, quả nhiên thấy bên trong trống rỗng, nhưng ở tay nắm có bày một trận pháp tinh vi. Vừa nhìn, hắn không khỏi kinh ngạc, cơ hồ toàn bộ những đồ dùng cần thiết đều chỉnh tề xếp trong này. Giường, chiếu, nệm, tủ, chăn gối, bàn ghế, quần áo, giày, khăn bông,... từng cái từng cái theo tiêu chuẩn một người, đặc biệt còn có một vòi nước tự động, vô cùng đầy đủ, ngay cả quần áo nam cũng có.

Itachi nghĩ tới cảnh tượng Usagi chuẩn bị mấy thứ này, nhẹ giương khóe môi.

Đúng là một cô gái đặc biệt...

Trong khi hai người tạm dừng ở đây nghỉ lại, trên gò đất bên rìa bờ biển Sóng quốc, Sasuke đang tiếp tục công cuộc chiêu mộ thành viên.

"Tôi có việc muốn hỏi cậu." Suigetsu mặc một chiếc áo không tay màu tím và quần xanh, đeo một chiếc thắt lưng đặc biệt gắn theo vài chai nước, nhe chiếc răng khểnh nói với Sasuke.

"Chuyện gì?" Sắc mặt Sasuke vẫn không thay đổi.

"Cậu huy động người làm gì thế?" Mang một dáng vẻ rất tò mò, Suigetsu đặt câu hỏi.

"Tôi có một kế hoạch trả thù cho riêng mình, và kế hoạch đó chỉ có thể thực hiện được nếu có đủ nhân lực." Sasuke bình tĩnh đáp.

"Tại sao cậu chọn tôi?"

"Tôi đã lên kế hoạch từ những ngày đầu gia nhập Orochimaru, và tôi đã nhắm cậu ngay lúc ấy."

"Hô, thế tại sao lại là Karin chứ? Không như chúng ta, Karin đã toàn tâm toàn ý phục vụ cho Orochimaru. Cô ta và tôi đều đã được thử nghiệm rất nhiều. Mà quan trọng nhất là..." Suigetsu khịt mũi. "Thái độ của cô ta rất đáng ghét."

"Công nhận là có rất nhiều ninja giỏi mà tôi có thể dễ dàng tuyển chọn, nhưng có ta có những khả năng đặc biệt, tôi cần cô ta." Sasuke mặt không biểu tình. "Cô ta là người đặc biệt, tôi sẽ nói với cô ta điều đó."

oOo

"Orochimaru đã chết không có nghĩa là các ngươi được phép làm càn!"

Trong căn cứ phía Nam, Uzumaki Karin xách cổ một cái xác, tròng mắt đỏ sau cặp kính lóe lên ánh sáng lạnh, bước từng bước thị uy qua các dãy nhà giam.

"Mở to mắt nhìn cho kỹ, đây chính là hậu quả của việc hành động lỗ mãng đấy!"

Các tù nhân chưa từng thấy vẻ giận dữ ra mặt này của cô, sợ đến ngây người, đám người vốn còn đang nhốn nháo thảo luận về cái chết của Orochimaru cũng thức thời im bặt. Cả khu nhà giam rộng lớn chỉ còn tiếng gió lạnh lẽo cùng tiếng giày nện bước trên mặt đất, cho tới khi Karin đã rời khỏi, bầu không khí vẫn trống trải quỷ dị.

Chợt, bên ngoài song sắt xuất hiện hai kẻ lạ mặt. Một số tù nhân tinh mắt nhìn thấy biểu tượng Uchiha phía sau cổ áo của thanh niên tóc đen, tâm tình kích động lần nữa sôi trào.

"Nhìn kìa, đó có phải Uchiha Sasuke không?"

"Orochimaru không đi cùng với cậu ta!"

"Cậu ta làm gì ở đây chứ?"

"Giải thoát chúng ta?"

"Ngươi mơ à, Karin sẽ không đồng ý đâu."

Tiếng thì thầm đè nén của đám tù nhân văng vẳng bên tai Sasuke. Hai mắt cậu nhìn thẳng, biểu tình lạnh lùng tiến về phía trước.

Cho tới khi bước vào ngã rẽ cuối cùng, một bóng người thanh mảnh lọt vào tầm mắt.

"Chậc." Karin liếc nhìn vị khách không mời mà tới, thốt ra một câu như cảm thán. "Cậu đi một mình, Sasuke. Vậy tin đồn là có thật."

"Thế tôi là cái gì? Người nộm à?" Suigetsu bất mãn.

"Mấy người muốn cái gì đây?" Karin nhíu mày hỏi.

"Có thể đưa chúng tôi đến phòng khách chứ?" Suigetsu trơ mặt yêu cầu. "Đã rất lâu tôi không đi bộ, tôi quá mệt mỏi vì phải đứng nghe cô nói."

"Hừ." Karin lườm hắn một cái, dẫn đầu tiến vào phòng.

Sau khi cả ba đã yên vị trên băng ghế dài trong phòng khách, Sasuke mở lời. "Hãy đi cùng tôi, Karin. Tôi cần cô giúp."

"Tại sao tôi phải rời khỏi đây trong khi tôi đang là người quản lý nơi này?"

"Orochimaru đã chết rồi." Sasuke lạnh nhạt trần thuật.

"Và chuyện gì sẽ xảy ra với những tù nhân?"

"Trả tự do cho họ."

"Cậu không có bất cứ quyền gì can thiệp vào chuyện này." Karin nhìn chằm chằm gương mặt Sasuke, chợt nghĩ tới gì đó, bước tới ngăn kéo tủ lấy ra một bức ảnh, đưa tới trước mặt cậu.

"Ở đâu cô có thứ này?" Nhìn bức ảnh bốn genin của đội 7 vui vẻ thân thiết, sắc mặt Sasuke trầm xuống.

"Tôi có thể đi với cậu." Ngón tay Karin chỉ vào một người. "Với một điều kiện, cho tôi biết tung tích cô ấy."

"Uri?" Sasuke hơi ngạc nhiên. "Cô quen cậu ấy sao?"

"Không có." Karin lắc đầu. "Nhưng cô ấy từng giúp tôi. Kỳ thi chunin ở làng Lá ba năm trước tôi đại diện làng Cỏ tham gia, khi đó Yonehara Uri không đeo băng trán, tôi đã phải tìm hiểu mãi mới biết cô ấy là người làng Lá."

"Cậu ấy giúp cô khi nào chứ?" Sasuke nheo mắt, tỉ mỉ ngẫm lại suốt từ thời điểm bọn họ nhập đội với làng Thác Nước cho tới khi kết thúc vòng hai đều không tách khỏi nhau, liền hỏi. "Lúc cậu ấy đi với hai genin làng Thác Nước sao?"

"Không, cô ấy đi một mình." Karin cẩn thận ngẫm lại. "Trên vai Uri lúc đó còn có một con hồ ly trắng rất đáng yêu."

Yukino? Sasuke trầm mặc. Uri có kể với cậu rằng trước khi họ gặp lại, ba người bên đó từng chia nhau ra, Uri tìm thức ăn, Daiki tìm nước uống và Fuu thì do thám địa hình. Hẳn là khi đó đi?

"Không giấu cô, kẻ tôi đang muốn tìm là Uchiha Itachi." Sasuke nhìn Karin, nói. "Hai người bọn họ hiện giờ đều là thành viên Akatsuki, nếu cô đi chung với chúng tôi, khả năng tìm được Uri sẽ cao hơn."

"Được." Karin lấy ra chùm chìa khóa nhà giam, ném cho Sasuke. "Tôi sẽ đi với cậu."

Sasuke một tay bắt lấy chùm chìa khóa, thảy qua cho Suigetsu. "Hãy đi thả tất cả tù nhân ra."

"A, vẫn cái giọng ông chủ đó." Suigetsu ngán ngẩm lắc đầu, nhưng vẫn nhận lấy, đứng dậy bước khỏi phòng.

Tù nhân bị giam trong căn cứ phía Nam không hề ít. Đứng trước một ổ khóa kiên cố rắn chắc, Suigetsu khua chùm chìa kim loại, kiên nhẫn trả lời câu hỏi của đám người bên trong.

"Ôi trời, vậy là chuyện Uchiha Sasuke đánh bại Orochimaru là sự thật?"

"Đúng vậy."

"Điều gì sẽ xảy ra với chúng tôi?"

"Các anh sẽ được tự do."

"Ý cậu là...?"

"Phải, nhìn tôi xem, tôi tự do rồi đúng không?" Suigetsu cười. "Nhưng trước khi thả các anh ra, các anh phải hứa với tôi một chuyện."

"Bất cứ chuyện gì, cậu nói đi."

"Khi các anh ra ngoài, hãy nói với thế giới rằng..." Tay Suigetsu chậm rãi tra chìa khóa vào ổ. "...Uchiha Sasuke đã giết chết Orochimaru và trả tự do cho các anh."

oOo

Căn cứ phía Bắc là một trong những căn cứ có quy mô đồ sộ nhất của Orochimaru. Đây là một trong những nơi Orochimaru sử dụng để tiến hành những thí nghiệm trên cơ thể người với ấn chú nguyền rủa. Jugo – mục tiêu cuối cùng của Sasuke đang bị giam ở nơi này.

"Jugo tình nguyện đi theo Orochimaru vì anh ta muốn ngăn cản dã tâm giết người hoang dại của mình." Dọc đường tiến vào, Karin thấp giọng giải thích. "Phần lớn thời gian anh ta có thể kiềm chế được bản chất khát máu đó. Nhưng bất thình lình anh ta lên cơn, quên mất mình là ai, và trở thành một con quái vật điên loạn. Khả năng đặc biệt này của Jugo chính là thứ khiến Orochimaru chú ý. Orochimaru đã sử dụng máu của Jugo để nuôi cấy một loại enzym đặc biệt, thứ có thể khiến một ninja bình thường rơi vào trạng thái khát máu." Cặp mắt thuần một màu đỏ liếc qua Sasuke. "Trạng thái đó, chính là ấn chú."

Với sự chỉ dẫn chính xác đến tuyệt đối của Karin, ba người nhanh chóng xác định được vị trí cụ thể. Đúng như lời cảnh báo về một con quái vật có sức mạnh khủng khiếp, ngay khi Sasuke xuất hiện, Jugo đã nổi điên và lao ra tấn công.

"Tôi tới đây không phải để đánh nhau, tôi chỉ muốn nói vài lời với cậu." Sasuke linh hoạt nhảy lên tránh đòn, kiên nhẫn nói.

"Thằng này mạnh thật đấy!" Jugo bỏ ngoài tai tất cả những lời của cậu, hưng phấn gào lên, trên mặt xuất hiện những hoa văn quỷ dị, cánh tay phải đột biến, lấy bộ dạng như quái vật xông tới tấn công Sasuke.

Đúng lúc này, Suigetsu trong dạng cường hóa cánh tay đột ngột xông ra chặn đứng đòn của Jugo, đoạn quay sang Sasuke nói. "Hãy để tôi xử lý hắn ta."

"Dừng lại, Suigetsu, chúng ta tới đây không phải để đánh nhau." Sasuke thờ ơ cắt đứt. "Tôi muốn đàm phán với anh ta."

"Lời lẽ không có tác dụng với hắn đâu, cậu phải dùng vũ lực." Suigetsu tràn đầy ý chí chiến đấu, tiếp tục lao lên so chiêu.

"À, tao nhớ ra mày rồi, Hozuki Suigetsu." Jugo cười điên loạn.

Cả hai tựa như kẻ thù đã lâu không thấy, chẳng xem ai ra gì, tấn công liều mạng như hận không thể giết chết đối phương. Theo thời gian, sắc mặt Sasuke ngày càng âm trầm, Karin đứng bên cạnh rất bình tĩnh trưng ra một dáng vẻ không quan tâm.

"Đủ rồi đấy!" Sasuke gằn giọng, hai con mãng xà từ trong tay áo cậu lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phóng ra, cùng lúc trói chặt cả hai người, cặp mắt sharingan sáng lập lòe như ma trơi. "Muốn tôi giết hết các cậu phải không?"

Sát khí... mạnh quá! Suigetsu mở to mắt nhìn sharingan đỏ rực kia, cả người chấn động khựng tại chỗ.

Ấn chú trên mặt Jugo dần biến mất, cơ thể cũng trở về bình thường, hiện rõ dáng vẻ một chàng trai cao lớn vạm vỡ có mái tóc màu cam nhọn. Sau vài giây ngơ ngác chưa bắt kịp tình huống, hắn ôm đầu chạy vụt vào phòng giam, miệng thì thào những câu từ không rõ nghĩa.

"Jugo, chúng tôi tới đây để giải thoát cho cậu." Hai mắt Sasuke khôi phục đen tuyền, lần nữa nói ra mục đích.

"Hãy để tôi yên!" Jugo cuộn người trong một góc phòng. "Tôi có thể mất tự chủ bất cứ lúc nào, làm ơn đi, hãy nhốt tôi lại trong này."

"Orochimaru đã chết, và nhà ngục này rồi cũng sẽ sụp đổ, cậu sẽ chết nếu ở lại đây lâu hơn."

"Tốt thôi, như thế tôi sẽ không giết được bất cứ ai nữa."

"Bình tĩnh lại đi, tôi sẽ là "nhà tù" của cậu. Nếu cậu định giết ai đó, tôi sẽ ngăn cậu lại." Sasuke nói thẳng.

"Anh nghĩ anh có thể làm được gì? Người duy nhất có thể kiềm chế tôi là Kimimaro." Jugo rầu rĩ. "Tôi sẽ không rời khỏi đây nếu không có cậu ấy."

"Kimimaro... của tộc Kaguya phải không?" Suigetsu đứng một bên lẩm bẩm.

"Đúng vậy, anh ta và Jugo là những đối tượng nghiên cứu ưa thích của Orochimaru. Họ đã ở đây làm đối tượng thí nghiệm từ khi nơi này mới được xây dựng." Karin nói. "Kimimaro là người duy nhất tôi có thể nghiên cứu mà không vấp phải bất cứ sự kháng cự nào, và anh ta rất mạnh. Tôi nghe nói anh ta là kẻ duy nhất có thể chấm dứt cơn điên của Jugo mà không hề bị thương."

"Nhưng chẳng phải anh ta đã..." Suigetsu nhớ về tin tức nghe được cách đây khá lâu. Trong khi chiến đấu với Gaara – lúc bấy giờ còn chưa phải Kazekage Đệ Ngũ, Kimimaro đã đột tử.

"Jugo, Kimimaro đã chết." Sasuke tiến về phía cánh cửa, nhấn mạnh. "Anh ta đã chết trong khi chiến đấu vì tôi."

"Cậu ấy chết... vì anh ư?" Sắc mặt Jugo cứng đờ, đoạn ký ức về ngày từ biệt với Kimimaro hiện lên, cả chuyện nhóm Âm Ngũ Nhân rời đi hộ tống thân xác mới của Orochimaru. "Nói như vậy, anh là... Uchiha Sasuke?"

"Phải."

oOo

"Chán quá..."

Hidan đùa nghịch cây giáo vừa được mài nhọn, cặp mắt tím luôn sáng rực lúc này cũng không nhịn được ủ rũ, thần sắc vừa lười biếng vừa mệt mỏi. Người ta thường nói rảnh rỗi sinh nông nổi, với những kẻ cuồng sát nguy hiểm như Hidan, mỗi khi hắn chán, Kakuzu luôn gợi ý hắn đi làm vài nhiệm vụ giết người, vừa có thể đổi tiền kiếm lời, vừa đỡ phải ở nhà lải nhải.

"Tiền ta không thiếu." Hidan khinh bỉ liếc Kakuzu. "Nhưng ngươi nghe tin mới gì chưa? Cái đầu 35 triệu ryo hụt đó."

"Thì sao?" Kakuzu nhướn mày.

"Tháng sau nó làm đám cưới." Hidan mỉm cười quái dị. "Mẹ nó, chúng ta thế mà lại góp phần tác hợp một gia đình, cái loại công đức này ta chịu không nổi."

"Công đức gì cũng chẳng tới phần ngươi." Kakuzu hừ lạnh. "Nếu không có Usagi can thiệp, thằng đó sớm đã chết."

"Cô ta hành xử càng lúc càng tùy tiện." Hidan nhún vai. "Mà ngươi thấy Yukino đâu không?"

"Lâu rồi chưa gặp."

"Sasori nói mấy hôm trước Yukino và Deidara tới làng Lá gây sự, nhưng tới giờ vẫn chưa thấy về." Hidan hơi suy tư. "Usagi thì đi làm nhiệm vụ riêng với Itachi, đội của thủ lĩnh suốt ngày thoắt ẩn thoắt hiện, cả Zetsu và Kisame cũng biến đi đâu mất, căn cứ ngày nghỉ mà như cái nhà hoang, chán muốn chết!"

"Ta nói rồi, đi giết người đổi tiền là tuyệt nhất."

"Cút!!!"

oOo

"Tôi muốn tìm kiếm tung tích của Yonehara Uri, hay còn gọi là Usagi."

"Mục tiêu của tôi là thu thập kiếm. Một trong Thất Kiếm Làng Sương Mù – Hoshigaki Kisame, tôi muốn thanh Samehada của anh ta."

"Kimimaro nói rằng sự tồn tại của Sasuke giống như cậu ấy được tái sinh, và cậu ấy đã hi sinh để bảo vệ Sasuke. Tôi chỉ muốn được tận mắt chứng kiến sức mạnh của Sasuke thôi."

"Được rồi." Lần lượt nghe xong yêu cầu của tất cả, Sasuke nhếch môi, trong cặp mắt đen là quyết tâm kiên định. "Từ giờ trở đi, bốn chúng ta sẽ là một đội. Tên đội là Hebi."

"Hebi có một mục đích duy nhất – tìm, và giết chết Uchiha Itachi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui