Này! Anh Béo!

Editor: Ngansieunhann
Beta-or: Mặc Doanh RF

Nghe nói hôm đó nhiệt độ thấp nhất là 29 độ, nhiệt độ cao nhất là 36 độ.

Hơn năm giờ, tiếng đồng hồ đánh thức Hạ Đồng Đồng đang nằm trên chiếu, trông cô lúc này không khác gì con cá vừa được người ta vớt từ dưới nước lên, lúc sau không hiểu sao quạt điện lại không quay nữa, đập đập mấy cái không có kết quả, cô dội nước lạnh, rón rén đeo đàn ghita lên lưng, cầm cái hộp đi ra cửa.

Vừa ra đến cửa cô thấy Từ Bồi giường bên đang phơi chăn, vì vậy tốt bụng giúp đỡ cô ấy.

Tiệm cháo bên ngoài trường học đã mở cửa, nồi cháo to đang được đun nóng, bên trong đã có người ngồi ăn, bát cháo màu hồng hồng, miếng thịt bò khá to, người dân Lan Cảng một năm bốn mùa đều ăn món này, Hạ Đồng Đồng không phải là người Lan Cảng, chỉ đến đây để đi học, cô cảm thấy thời tiết như thế này mà ăn cháo, dù có máy điều hoà cũng vẫn là tự làm khổ mình.

Cô mua hai cái bánh bao và một ly sữa đậu nành mang lên xe buýt. Ăn xong thì xuống xe, nhìn bác lao công đang suy nghĩ chăm chú đứng trên đường, cô đi vào đường hầm, mở hộp đàn ghita rồi cắm tai nghe đem theo, ngồi trên chiếc hộp ôm lấy cây đàn, gẩy dây mấy cái...

……

Trần Thanh Dương gửi email cuối cùng thì vừa đúng sáu giờ, anh quyết định ra ngoài ăn bát cháo rồi về cho tỉnh ngủ, vừa mở cửa văn phòng, một luồng khí nóng ập tới khiến anh suýt chút rút chân về, anh có thể gọi đồ ăn bên ngoài, nhưng là một người béo, anh nhất định phải vận động, thì mới không béo lên nữa.

Đương nhiên, anh cũng không chê bản thân mình, chỉ là khi may quần áo phải dùng nhiều vải hơn làm người ta đòi anh nhiều hơn người khác một phần, ba phần, thậm chí là gấp đôi tiền, làm cho anh rất rất khó chịu.

Vậy nên anh không lái xe, mặc tạm chiếc áo đá bóng rồi đi ra ngoài. Nhưng còn chưa đi ra khỏi tiểu khu thì đã hối hận, mồ hôi ướt át chảy từ cổ xuống dưới.

Lúc này, trên phố chưa có nhiều người, mặt trời mỗi lúc lại to thêm, những năm gần đây nắng cuối thu luôn gay gắt bất thường. Anh đi được nửa con phố, từ xa nhìn thấy bác lao công đứng mất hồn trước cửa vào đường hầm suy nghĩ viển vông.

Bài hát lần đầu tiên Trần Thanh Dương nghe Hạ Đồng Đồng hát là Bad Romance của Lady Gaga, không đến nỗi giật mình, nhưng thực sự làm cho anh tán thưởng.

Vào sáng sớm của một ngày mùa hè, một cô gái ôm cây đàn ghi-ta, mặc chiếc váy ngắn đáng yêu, áo tay phồng màu lam, khuôn mặt tươi trẻ mang vẻ thanh khiết, dù mồ hôi như mưa nhưng vẫn luôn giữ nụ cười ngọt ngào.

Trần Thanh Dương đứng ở đó nghe khoảng năm bài, có lẽ bởi vì còn quá sớm, nửa tiếng sau cũng không thấy người thứ hai đi qua.

Nửa tiếng sau, Trần Thanh Dương đi khỏi đó.

Hạ Đồng Đồng gẩy dây đàn đồng thời nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm vang vọng trong đường hầm, nhìn thấy chiếc áo đồng phục màu xanh của đội bóng Inter Milan, mồ hôi ướt sũng dán chặt vào lưng, người đó đi càng lúc càng xa, rồi biến mất ở cuối đường.


Cô không hi vọng có thể kiếm tiền bằng cách hát rong, ngồi ở đây đơn giản vì nó mát mẻ hơn kí túc xá của cô, hơn nữa cô nóng đến mức không ngủ được. Nhưng cái tên béo kia đứng nghe hơn một tiếng đồng hồ mà một đồng tiền cũng không cho...

Lại là nửa tiếng sau, Trần Thanh Dương quay lại đường hầm dưới đất, vác đồ trên vai, tay buông lỏng, nhưng vẫn mặc chiếc áo đồng phục lúc nãy.

Lúc này đã qua bảy giờ, trên đường đã có người qua lại, Trần Thanh Dương dừng lại cách Hạ Đồng Đồng ba mét, cô lại không có vẻ gì là để ý, nhưng trên thực tế cô đang chăm chú quan sát hành động của anh, cô thấy anh ôm đàn lên, đeo tai nghe thử âm thanh, cắm thẻ không giới hạn vào laptop, cuối cùng đàn điện tử của anh cũng phát ra âm điệu.

Anh đánh xong mấy âm thì nói với Hạ Đồng Đồng: “Tôi đệm nhạc cho cô được không?”

“Được.” Đường hầm này không phải do nhà Hạ Đồng Đồng xây, đối phương cũng đã bày hết đồ, cô không có lí do để từ chối.

“Cảm ơn.” Trần Thanh Dương cười cười, vừa nói chuyện với Hạ Đồng Đồng vừa di chuyển đàn điện tử.

Có Trần Thanh Dương tham gia, bước chân của người đi bộ cũng chậm hơn, có vài người còn dừng lại nghe hết một bài mới rời đi, sự kết hợp lạ kì giữa một thiếu nữ với một anh chàng béo thu hút sự chú ý của mọi người. Khi Hạ Đồng Đồng uống nước, Trần Thanh Dương khoe khoang chút kĩ thuật, gảy đàn khá nhanh.

Hạ Đồng Đồng có thể khẳng định đây là một anh béo vui tính, hơn nữa kĩ thuật đàn cũng khá được, cho nên người ném tiền vào hộp đàn càng nhiều, thậm chí có người còn ném tiền giá cao cho anh.

Sau khi chơi vài bài, Trần Thanh Dương nói: “Tôi hát một bài được không?” Hạ Đồng Đồng vui vẻ đồng ý.

“Một bài ca cũ.” Trần Thanh Dương có vẻ hơi khẩn trương, anh nói: “Tình yêu như thủy triều.”(*)

(*)Một bài hát của Trương Tín Triết, các bạn tra gg để nghe nhé ^^.

Khi Trần Thanh Dương hát câu đầu tiên đã có người ghi hình, khi hát đến đoạn điệp khúc số người đứng vây xem tăng gấp đôi, có thể thấy đã có người móc túi tiền.

Đương nhiên, cũng không hẳn là ai cũng thích, ví dụ như cô gái thích thú chuẩn bị rút một tờ tiền giấy trong ví lại bị người đàn ông đi cùng cô ấy ngăn cản. Hạ Đồng Đồng khinh bỉ đàn ông như vậy, đã hẹp hòi, hơn nữa còn bắt người ta hẹp hòi với mình.

Đôi nam nữ này vẫn đứng đến khi Trần Thanh Dương hát xong, trước ánh mắt gây sát thương liên tục của Hạ Đồng Đồng, đối phương hoàn toàn không biết gì.

Đây là lần đầu Hạ Đồng Đồng và Trần Thanh Dương gặp nhau, khi hai người đang lau mồ hôi, hi hi ha ha, trao đổi tên và số điện thoại, Trần Thanh Dương đề nghị lái xe đưa Hạ Đồng Đồng về, nhưng cô nhã nhặn từ chối. Hai người đi ra hai phía của đường hầm.


Sau khi Hạ Đồng Đồng trở về thì cướp quạt điện của Từ Bội, nằm trên chiếu mở bài “Tình yêu như thủy triều” mà cô chỉ quay trộm được một nửa ra, đeo tai nghe, nhìn lên trần nhà ngẩn người.

Sau khi Trần Thanh Dương về nhà thì vừa nằm xuống đã ngủ, mãi cho đến hai giờ chiều bị đói thì mới tỉnh, nhận ra mình quên ăn sáng, đi ra tiệm cháo kêu một bát cháo và hai đĩa thức ăn.

Hạ Đồng Đồng không tin được người đàn ông hát ở dưới đường hầm cứ xuất hiện lên trong đầu cô, giọng hát hoàn mỹ, ở đường hầm dưới lòng đất mà có thể biểu diễn giọng hát hay như vậy, cô lắc vai Từ Bội, lắc điên cuồng: “Sao anh ta lại béo! Tại sao anh ta lại béo chứ hả?!”

Từ Bội búng tai của cô trừng mắt nhìn: “Vậy mà cậu lại cho anh ta biết số điện thoại?!”

“Bởi vì anh ta hát rất êm tai.” Hạ Đồng Đồng kêu rên một hồi.

Trần Thanh Dương ăn cháo xong gọi điện thoại cho Kỷ Thiên Chu, nói: “Hôm nay có một cô gái hỏi gia vì sao không đi làm ca sĩ, cô ấy nói Hàn Hồng(*) không phải cũng làm ca sĩ đó sao?”

(*) Hàn Hồng: một nữ ca sĩ đến từ Tây Tạng, cô chiến thắng chương trình “I’m a singer”. Cô không có ngoại hình đẹp như những nữ thần tượng hiện nay nhưng chính giọng hát của cô đã chinh phục khán giả.

Kỷ Thiên Chu nói: “Cô gái trẻ kia sao lại nói vậy?! Trần thiếu của chúng ta tối đa cũng chỉ cùng cấp với Lưu Hoan, còn cách chị Hồng rất xa!”

“Vớ vẩn! Lưu Hoan là mập giả tạo, gia đây có thân hình chững chạc!” Trần Thanh Dương quyết đoán cúp điện thoại.

Nửa phút sau, Hạ Phàm gọi điện thoại đến: “Mập mạp, nghe nói có cô gái trẻ sờ mông cậu, nói tên đi, tớ đi xử lí cô ta!”

“Không cần, lần này gia tự thân xuất mã.”

Mà ngày hôm ấy, tại một MSN nào đấy của nội bộ công ty Trần Thanh Dương, đội quân tám sục sôi khác thường.

A: Hôm nay tôi trông thấy giám đốc Trần hát ở dưới đường hầm đường Tân hoa!

B: Tôi cũng nhìn thấy, tôi cũng nhìn thấy, giám đốc Trần mặc áo của đội bóng Inter Milan.

C: Móa! Có thật không vậy? Trận bóng lần trước của công ty chúng ta, bộ phận của tôi mặc áo của AC Milan! Tôi tự hỏi không hiểu sao giám đốc thổi còi tôi!


Tiếng còi đen tối!

D: Thật đấy, tiểu A còn muốn ném tiền cho giám đốc, bị tôi chặn lại, cô thực sự cho rằng giám đốc Trần đi hát rong ư?!

A: Giám đốc hát quá hay!

E: Sao anh ấy lại chạy đến đường hầm để hát?

F: Cùng câu hỏi với lầu trên.

D: Tán gái! Ở bên cạnh anh ấy còn có một cô gái trẻ nữa.

G: Không có bằng chứng, không tin! Cầu xin bằng chứng, cầu xin video!

H: +1.

I: +2.

J: +3.

...

Q: Đã gửi, không nhận được thì tìm tôi.

R: Anh Q uy vũ! Anh Q vạn năng! Anh Q, lần trước tôi xin dập ghim, kết quả là tìm thấy dưới tập tài liệu...

S: Bẻ thẳng thành cong, dùng giống nhau! Lệch nghiêng tòa nhà chết bà mày đi!

A: S thật tà ác.

B: S thật tà ác.

S: Nhóm hủ nữ, tôi nào dám so độ tà ác với các cô?!

...


E: Móa! Lần này người giám đốc Trần tán tuyệt đối là 9x!

H: Cô gái kia lớn lên thật trêu ghẹo người ta, chắc chắn giám đốc Trần bị ghẹo.

A: Giám đốc hát không phải rất hay sao, so với Trương Học Hữu còn hay hơn!

D: o (╯□╰)o anh ấy hát bài của Trương Tín Triết!

I: 9x làm sao vậy?! 9x làm sao vậy?! Người người đều uống Nestlé, anh muốn uống Maxwell, ai cho anh mua về? Ai?!

E: Em gái I, anh sai rồi! Anh thật sự sai rồi!

J: Giám đốc bị tiếp cận, giám định xong.

K: +1.

L: +2.

B: Tình yêu tốt đẹp như vậy lại bị ô nhiễm bởi tư tưởng xấu xa của các người!

F: Tình yêu... Cuối cùng cũng li hôn, còn nói tình yêu cái gì, bây giờ tôi đang chờ Vương Phỉ và Lý Á Bằng ly hôn sau lần làm lành này đây.

M: +3.

S: Tôi ngọc thụ lâm phong, vì cái gì không có người đến tán tôi!

R: +4 (lệch nghiêng lâu chết bà mày đi!)

...

G: Vỗ tay, để giám đốc thành công về bên bà chủ 9x đáng yêu luôn tươi cười.

C: Vỗ tay, ngồi chờ xem G bị trừ lương.

D: Giống lầu trên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận