Trần Thanh Dương nói: “Anh rất muốn nói đây là vật anh đi công tác đặc biệt mua tặng em, sau đó biên soạn ra một câu chuyện rằng có ông lão bảy mươi tuổi nói với anh người con gái nhìn thấy nó sẽ trở thành bạn gái của anh, nhưng mà cái này ở trên người anh cũng mấy tháng rồi, đây là đồ chơi Đại Quý làm cho con trai cậu ấy, anh thấy thú vị nên đã lấy nó, Tiểu Kỷ cũng có một cái.”
“Anh Quý làm?” Hạ Đồng Đồng nhìn vậy trên tay có bề ngoài không khác gì chiếc bật lửa bình thường, nói: “Không phải năm ngoái mới kết hôn sao, sao con trai anh ấy có thể chơi cái này?”
“Bây giờ không chơi được, nhưng không phải sớm hay muộn cũng sẽ lớn lên sao?”
“Anh ấy siêu thật đấy, cái này cũng làm được, nếu bán ra chắc chắn sẽ có nhiều người mua, người vừa cao lớn vừa đẹp trai, lại là người cha tốt, Lạc Giai Dung thật hạnh phúc.”
Trần Thanh Dương cảm thấy anh vất vả lắm mới nghĩ ra chiêu để tán gái, rõ ràng cô bé này ban đầu đã trúng chiêu, sao cuối cùng lại biến thành Quý Nghiêu rất siêu rồi? Không phải bây giờ cô bé này nên cảm động vì tình cảm chân thành của anh sao?! Vì vậy anh nhất thời không nhịn được, nói: “Cậu ta dựa vào cái này để kiếm cơm, thế cũng là lợi hại ư?”
“Anh ấy làm bật lửa?”
“Không khác vậy lắm.”
“Gạt người, chắc chắn anh nói dối.”
Trần Thanh Dương bị vạch trần cũng không tức giận, vẫn vui tươi hớn hở như cũ, Hạ Đồng Đồng thấy anh không có ý nói tiếp, cũng không nói nữa.
Hôm nay Hạ Đồng Đồng lại hỏi vấn đề hôm lần đầu tiên gặp nhau cô đã hỏi: “Sao anh không đi làm ca sĩ?”
Trần Thanh Dương nói: “Tất nhiên vì nghề ấy kiếm được quá ít.”
“Đâu có, những ngôi sao nổi tiếng một năm kiếm được rất nhiều tiền ý chứ!”
“Vậy em có biết một năm anh kiếm được bao nhiêu tiền không?”
“Không biết.”
Trần Thanh Dương nói: “Anh tên là Trần Thanh Dương, tên tiếng Anh là Qingyang Chen, em có thể tìm kiếm trên web, có thể hiểu sơ qua về anh.”
Khi Hạ Đồng Đồng trở về kí túc xá đã gần giờ cắt mạng, cô tắm nước lạnh xong, kéo Từ Bội lên sân thượng diepgiaquan, bật cái bật lửa thần kì kia, khi pháo hoa nở rộ Từ Bội nói: “Hạ Đồng Đồng, xong đời rồi, tên béo này quá lợi hại!”
Hạ Đồng Đồng nói: “Hôm nay muộn rồi, mai tớ sẽ lên mạng điều tra xem anh ta là người như thế nào, còn nói với tớ là lên mạng tìm thông tin, anh ta cho rằng anh ta là Bill Gates chắc?!”
Sau đó Hạ Đồng Đồng thấy Từ Bội lấy một tờ giấy từ trong túi áo ngủ trắng xanh nhỏ chỉ nhét đủ nửa bàn tay ra, mở ra trước mặt cô, chiếu ánh sáng vào nó.
“Xem đi, tớ đã giúp cậu tìm rồi, Trần Thanh Dương, tìm thấy hai người, một anh đẹp trai, một tên béo, ảnh anh đẹp trai tớ đã in phóng ra cất dưới gối xem từ từ rồi, còn anh béo thì cho cậu.”
“Ừm…” Hạ Đồng Đồng đang suy nghĩ có nên nói cho Từ Bội cái mặt anh đẹp trai cô ấy phóng ra cất dưới gối có thể là mập mạp bây giờ không, thì cô ấy đã nắm cánh tay cô lắc lắc: “Xem nhanh lên, tớ sẽ đỡ cậu, đừng chưa đọc hết mà đã ngã ra đất rồi.”
Hạ Đồng Đồng và Từ Bội là bạn cùng lớp từ tiểu học, từ sơ trung lên cao trung(*) cũng chưa từng tách ra, về sau lại cùng nhau chạy ngàn dặm xa xôi đến Lan Cảng học đại học, chính là nghiệt duyên không bao giờ hết. Giống như nếu trời nóng đến cực điểm Hạ Đồng Đồng có thể quấn chặt Từ Bội trong chăn lông, còn nếu Hạ Đồng Đồng xúi quẩy, người đầu tiên cười ha ha nhất định là Từ Bội.
(*)Sơ trung, cao trung: tương đương THCS và THPT
Hôm nay, Từ Bội còn sợ cô ngã ra đất, Hạ Đồng Đồng cảm thấy chỉ một điều này thôi cũng khiến cô hoảng sợ rồi. Mà trên thực tế, tư liệu về Trần Thanh Dương khiến cô hoa cả mắt, sao đầy trời.
Đủ loại số trong tờ giấy, tất cả chỉ cùng giải thích cho một việc, đó chính là Trần Thanh Dương có rất nhiều tiền, hơn nữa rất biết kiếm tiền, mà người nhà anh, bố anh, anh cả, anh hai đều kiếm được rất nhiều lãi, nhưng gộp tất cả trong nhà anh lại thì người kiếm giỏi nhất chính là anh.
Về phần cụ thể anh có bao nhiêu tiền, ngoại trừ chính anh thì không ai biết.
Từ Bội nói: “Rõ ràng hiện tại anh ta đang theo đuổi cậu.”
Hạ Đồng Đồng nói: “Bị cậu nhìn ra rồi.”
“Với kinh nghiệm nhiều năm xem phim thần tượng của bổn cô nương, người như anh ta muốn kết hôn với cậu nhất định không có khả năng!”
“Nói không sai.”
“Hạ Đồng Đồng, cậu phải nhớ kỹ, không lấy kết hôn làm mục đích thì nói yêu thương chỉ là giở trò lưu manh!”
“Đúng vậy, cho nên 80% nam nữ trên thế giới này đều là lưu manh.”
“Lưu manh em gái cậu! Thành thật khai báo, có phải cậu vừa ý cái tên béo đó rồi không?”
“Làm sao có thể?! Anh ta là đồ béo!”
“Thật ra thì cũng không béo lắm, dù sao cũng cao đến 1m82, không chừng gầy đi lại còn đẹp trai.”
“Được rồi, Bội Bội, lệnh cho cậu đi bắt anh ta, nửa đời sau này của tớ đều trông cậy vào cậu.”
“Không được, bổn cô nương rất có nguyên tắc, chồng của bạn không thể đùa giỡn.”
“Thôi đi! Người ta như thế nào thì cũng là hoàng tử vàng kim, không thể tùy tiện nhận làm chồng được.”
“Này! Không phải đùa đâu, đàn ông giống Bill Gates bây giờ không còn nữa đâu, so với khuyết điểm của anh ta, người như vậy…”
Hạ Đồng Đồng biết rõ Từ Bội thiếu vốn từ, cho nên nói giúp cô ấy: “Sinh ra đã phú quý.”
“Đúng! Hơn nữa anh ta ba mươi mốt, cậu mới hai mươi mốt! Cách nhau ba tuổi như cách một đời, giữa hai người các cậu đâu chỉ là một vấn đề, mà là cống ngầm (*)! Biết không?!”
“Ừm… Khi nghe cậu nói cống ngầm tớ lại nghĩ đến điều không thuần khiết, tớ tỉnh lại.”
(*)Cống ngầm 阴沟: để chỉ sự khác biệt, đối lập nhau, tương tự như một trời một vực. Cống ngầm Đồng Đồng nghĩ tới chính là bộ phận ấy ấy của nữ J)
“Hạ Đồng Đồng! Cậu nghiêm túc cho tớ!”
Cùng lúc ấy, trong thành phố có bốn người đàn ông đang rất không nghiêm túc xem đoạn phim vừa được gửi tới máy tính 《Đoạn phim ngắn dạ tiệc Lan Đại đón người mới》, cũng vì vậy nên trên QQ có năm người đang bàn tán rất nhiệt tình.
Tiểu Kỷ: Tiết đầu tiên tớ đã nhìn thấy, thật vất vả mới lấy được video này, còn muốn nghĩ xem phải giúp mập mạp thế nào thì cậu ấy đã tự ra tay rồi.
Lâm thiếu: Cậu và tớ hành động quá chậm.
Hạ thiếu: Má lúm đồng tiền rất xinh.
Tiểu Kỷ: Dáng người quả lê nữa.
Lâm thiếu: Eo rất mềm mại nữa… Tớ không phản đối.
Đại Quý: Móa! Mập mạp mấy chục năm cũng không đổi khẩu vị?
Hạ thiếu: Tớ muốn biết lúc ấy hát bài gì.
Tiểu Kỷ: Tớ hỏi rồi, « Yêu như thủy triều. »
Lâm thiếu: Xem ra đã động lòng rồi.
Đại Quý: Móa ! Hát « Yêu như thủy triều » rồi còn chưa nắm được trong tay à?
Tiểu Kỷ: Nhìn thì hình như chưa.
Hạ thiếu: Tớ xem thường mập mạp.
Lâm thiếu: Tớ xem thường mập mạp.
Đại Quý: Tớ đã nói từ trước rồi mà mấy năm nay mập mạp không được.
Hạ thiếu: Tiểu JJ (o0o)* không được?
Tiểu Kỷ: [đấm đất cười to]
Lâm thiếu: [đấm đất cười to]
Đại Quý: [đấm đất cười to]
(*)tiểu JJ : anh bạn nhỏ của các bạn nam, o0o không phải tớ thêm vào mà là có sẵn rồi nhé =))) các cậu hiểu không =))
Mập mạp: Tất cả đều onl?
Tiểu Kỷ: Tớ thấy mập mạp, xóa tin nhắn.
Hạ thiếu: Tớ thấy mập mạp, xóa tin nhắn.
Lâm thiếu: Tớ thấy mập mạp, xóa tin nhắn.
Đại Quý: Xoá cục shitt! Mập mạp, từ sau này trở đi, cậu đi ra ngoài đừng nói quen biết tớ!
Mập mạp: Tớ không biết cậu, tớ sẽ lập tức cho người xóa sổ tiết kiệm trả về cho cậu, về sau đừng nói biết tớ.
Tiểu Kỷ: Mập mạp, chiều nay tớ vừa mới giúp cậu, cậu không thể đối xử với tớ như vậy.
Đại Quý: Mập mạp, tôi là Lạc Giai Dung, Đại Quý đi tắm rồi.
Mập mạp: …
Tiểu Kỷ: …
Lâm thiếu: …
Hạ thiếu: …
Đại Quý: Mọi người nói chuyện nhé, tôi thoát trước đây, mập mạp có rảnh thì đưa em gái đến ra mắt mọi người, làm quen nhau nhé.
Mập mạp: Được.
Năm phút sau…
Tiểu Kỷ: Tớ vừa mới đi ra ngoài, Đại Quý thật là, còn dùng chiêu này! Khi nào Lâm thiếu mới thả Hiểu Bạch đây.
Lâm thiếu: Tớ không cho, lần trước cho cô ấy lên tớ đã bị các cậu lừa hai trăm ngàn rồi!
Mập mạp: Lâm thiếu bị Hiểu Bạch lên…
Tiểu Kỷ: Lâm thiếu bị Hiểu Bạch lên…
Hạ thiếu: Lâm thiếu bị Hiểu Bạch lên…
Lâm thiếu: Đều cút hết cho tớ!
Hạ thiếu: Trở về chủ đề chính, mập mạp, cậu với tớ đã làm phiền nhau mấy năm rồi?
Mập mạp: …
Tiểu kỷ: Tớ nhớ rõ ba năm trước, ngày sinh nhật tớ, mập mạp đến muộn, hát bài « Quà sinh nhật », uống nửa bình Mao Đài của tớ diepgiaquan.
Lâm thiếu: Tớ cũng nhớ rõ, sau đó tớ giơ cái ly lên, còn chưa đụng vào ly của mập mạp, mập mạp đã tự uống, tớ vừa nhìn thì thấy cậu ấy khóc, hù chết tớ.
Mập mạp: Tớ không có.
Hạ thiếu: Cái này có.
Mập mạp: Tớ không có.
Tiểu Kỷ: Có.
Mập mạp: Tớ không có.
Lâm thiếu: Không có, không có, tớ sợ cậu ấy lập tức hủy sổ tiết kiệm của tớ lắm.
Đại Quý: Tớ nói có thì có!
Mập mạp: Lạc Giai Dung đâu?
Đại Quý: Lời của đàn ông, phụ nữ chỉ được ngồi bên cạnh thôi.
Lâm thiếu: Xùy! Các cậu xùy ổng đi!
…
Hôm ấy mọi người nói chuyện đến rất muộn, bởi vì Quý Nghiêu nói: ” « Lão gia tử »(*) còn chưa ngủ, tớ sẽ không phê chuẩn cho các cậu ngủ!” Trần Thanh Dương không hiểu, em bé hai tháng tuổi sao lại dồi dào tinh thần như thế, hay do gen của Quý Nghiêu và Lạc Giai Dung bị đột biến?!
(*)Ý chỉ con của Quý Nghiêu.
Đợi đến sau khi ông bố này tuyên bố bé con dồi dào tinh thần đã ngủ thì đã hơn một giờ đêm. Trần Thanh Dương lại hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ. Rót một ly rượu, nghe âm thanh viên đá va vào thành cốc, anh gửi tin nhắn cho Hạ Đồng Đồng.
“Hiện tại anh đang theo đuổi em.”
Tin nhắn gửi đến khi Hạ Đồng Đồng đang mồ hôi đầm đìa ngồi trước quạt máy, cô định đá Từ Bội để gọi cô ấy dậy, nhưng cuối cùng cảm thấy như vậy quá độc ác, cân nhắc mãi, nhắn lại một chữ “À.”
Gửi đi rồi cô lại hối hận, thật ra cô có thể giả vờ là mình đã ngủ rồi. Cô quyết định nếu có tin nhắn đến thì sẽ không trả lời nữa, nhưng khi tin nhắn tiếp theo đến, cô lại cười.
“Anh FA ba năm rồi, bọn họ đều cười anh.”
Hạ Đồng Đồng nói: “Đàn ông đã qua ba mươi tuổi không được giả bộ đáng thương.”
Trần Thanh Dương nói: “Sinh sau tháng 12 năm 89 thì không thể cười nhạo đàn ông 8x.”
Hạ Đồng Đồng nói: “Năm mươi ký trở xuống thì có thể cười nhạo một trăm ký trở lên.”
Mà lần này tin nhắn vừa được gửi mấy giây, Trần Thanh Dương gọi điện thoại tới, tắt máy, lại gọi tới, lại tắt máy, còn gọi nữa?! Hạ Đồng Đồng cuối cùng vẫn phải nghe.
Sau đó cô nghe thấy giọng nói thuần hậu của Trần Thanh Dương trong điện thoại chậm rãi vang lên: “Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão. Quân hận ta sinh muộn, ta hận quân sinh sớm(*). Đồng Đồng, anh không già, chỉ là « chín ». Anh cũng không đến một trăm ký, nhiều nhất cũng chỉ chín mươi chín ký rưỡi.”
(*)Ý chỉ rằng khoảng cách tuổi của hai người lớn.
Hạ Đồng Đồng rón rén mở cửa, đi ra hành lang, nói: “Mập mạp, sao anh có nhiều mánh khóe như vậy? Đã lừa gạt nhiều thiếu nữ lắm rồi hả?”
“Anh chưa bao giờ lừa gạt người trong lòng.”
“Anh thích tôi, thì tôi nhất định phải thích anh?”
“Anh biết em thích anh, tại sao em không thừa nhận?”
“Nếu như anh gầy một chút thì có thể cân nhắc.”
“Quả nhiên em thích anh, chỉ là em ghét anh béo.”
Hạ Đồng Đồng thừa nhận cô lại bị Trần Thanh Dương làm cho nghẹn, khi cô đang nói thầm “Chẳng lẽ ăn cơm nhiều hơn mười năm, nhiều hơn mấy cân thịt thì đầu óc có thể linh hoạt như thế sao” thì nghe thấy Trần Thanh Dương hỏi: “Em ghét anh vì anh béo đúng không?”
“Đúng vậy.” Hạ Đồng Đồng vừa mới nói ra đã nghe thấy Trần Thanh Dương nói: “Không phải vậy, em không ghét anh béo, anh là người có tiền, em sợ.”
Móa! Hạ Đồng Đồng không chút do dự cúp điện thoại diepgiaquan, trở về ký túc xá lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau vừa mở máy đã nhận được tin nhắn của Trần Thanh Dương: “Xin lỗi, mấy ngày tới anh phải đi công tác.”
Hạ Đồng Đồng dùng tốc độ nhanh nhất soạn tin « Đi rồi thì đừng trở lại, cảm ơn. » Khi viết xong thì lại thấy hơi kì lạ, cuối cùng cô vẫn không gửi đi.
——–