Này Anh! Chịu Trách Nhiệm Đi!

TaeKyo chưa tỉnh lại, đứa nhỏ thì phải nằm trong ***g kính vì rất yếu. Lão đại suy đoán được kẻ gây ra là ai nhưng vẫn phải đợi em trai tỉnh lại hoặc tìm ra bằng chứng để đảm bảo đúng là hắn.

“Em ấy chưa tỉnh sao?”, Đại Q vén lọn tóc loà xoà trên trán cho Tea, vuốt ve nhẹ khuôn mặt của cậu, bất giác thở dài. Tae của anh đã ngủ hai ngày rồi.

Lão Đại ngồi bên cửa sổ, tay nắm chặt điện thoại chờ tin báo từ lão Nhị, căn bản không để ý đến Đại Q.

“Bà ngoại đã thuê người tìm bằng chứng. Bà biết ai là thủ phạm.”, đưa ánh mắt nhìn qua Lão Đại.

“Ừ, tôi cũng biết nhưng không đảm bảo chính là hắn”, lão Đại khẽ cau mày đáp lại.

“Bố tôi làm nhiều chuyện không tốt, nếu thật là ông ta, xin anh, tống ông ta vào tù đi”.

Lão Đại trầm mặc nhìn Đại Q, cứ nghĩ những chuyện xấu xa mà phu nhân phải trải qua đáng ra phải được giấu kín, hoá ra đến Đại Q còn biết nữa.

“Mẹ tôi quá bao dung, tội ác của bố chính là cao ngất ngưỡng. Tôi đã từng không quan tâm đến ông ta….”, nâng tay Tae lên hôn nhẹ lên tay cậu, “… Nhưng ông ta dám động đến những người qua trọng của tôi, tôi thiết nghĩ để ông ta tồn tại làm gì”.

Nhà tù là nơi đáng sợ, ám ảnh đến tận tâm can mọi người dân. Chỉ cần vào tù thì sẽ hoàn toàn mất đi ánh sáng mặt trời, mất đi giới tính vì chỉ cần muốn sẽ bị các ông lớn trong tù đè ra, hãm hiếp nhục mạ đến khi thành ngốc tử điên khùng.

“Cậu cũng ác liệt thật, đó giờ có vẻ nhìn lầm rồi”, Lão Đại cười nhẹ, thong thả đứng lên ra khỏi phòng nhận điện thoại.

Đại Q nhìn theo bóng lưng lão Đại khuất sau cửa rồi mới hôn lên trán TaeKyo. Thật sự không thể chịu nổi nếu không thể nghe được giọng em ấy.

“Tiểu Tứ”, lão Đại tựa vào tường nghe điện thoại.

“Cmn ơ#?|¥|Ơ$/?’ chính là ông ta! Nhưng cuốn băng ghi âm phải có tiền mới lấy về từ những tên bảo vệ khu phố đó… Em chưa kịp mua lại thì quý bà kia lấy đi rồi! Số tiền đủ để bọn bảo vệ xoá luôn cuốn băng ấy!!”, xả một tràng rồi lão Tứ lại ôm ngực thở hổn hển. Cơn suyễn chết tiệt.

“Quý bà?” Lão Đại dời tầm mắt vào phòng, nhếch môi cười rồi cúp điện thoại, để Lão Tứ bên kia 囧 nhìn màn hình điện thoại tối om.

Quý bà đó là ai thì mọi người hẳn đều biết nhỉ, chính là bà ngoại của đại Q. Khẩu xà tâm Phật, dù ngoài mặt không hề ủng hộ cuộc hôn nhân của cháu mình nhưng cuối cùng lại cùng lão Đại đi tìm thủ phạm hại TaeKyo.

Đập mạnh tay xuống bàn trà khiến bàn run như sắp vỡ. Quý bà tức giận ngồi phịch xuống ghế, bà cực kì phẫn nộ, không nghĩ rằng thủ phạm chính là thằng con rể điên khùng đó. Bà đã đuổi hắn ra khỏi nhà lâu lắm rồi, phải nhờ đến thám tử riêng để truy ra.

“Mẹ…”, phu nhân lo lắng gõ cửa phòng.

“Ta nghỉ ngơi, con về phòng đi. Sẽ xử lý chuyện của con sau.”, tạm lánh mặt phu nhân, bà không muốn mắng cô con gái rượu của mình, chỉ vì thương tiếc người đàn ông kia nên quyết không ly hôn và mãi không dứt được. Chỉ khi có con cháu ở nhà, phu nhân mới thẳng thừng tống hắn rời đi, chối bỏ quan hệ.Thám tử truy ra, lão Đại truy ra chỗ ở tạm thời của người đàn ông kia, đã đến lúc nên nói tên hắn rồi- Tư Luỵ, bản chất người cũng như tên, bi lụy điên khùng chìm đắm trong tình yêu một cách bi quan và mù quán.

“Ở chỗ Đồ tể khu Số 10″, lão Đại chậc lưỡi, lại người quen, nhớ đến sự kiện trong bệnh viện() kia, lão Đại không nhịn nổi bật cười, khiến ông chủ và đại ca đang cùng chú tâm xem giấy tờ cũng phải ngước lên nhìn. Lão trừng mắt hù dọa, phất phất tay tỏ ý không có gì… Ông chủ và đại ca trao đổi ánh mắt “đứa nhỏ này, lâu rồi không được ăn ngon nên gan to ra rồi”.

Khu phố số 10. Căn cứ của đồ tể là ngay dưới một lầu xanh trá hình quán bar và tầng cao nhất của trung tâm mua sắm cao cấp ngay mặt tiền khu phố.

Lão Đại vô tình gặp quý bà trong lúc đến quán bar nọ. Tóc nhuộm đen vấn cao, khuôn mặt được hoá trang như trẻ ra hoàn toàn, mất đi cây gậy chống mà cao cao tại thượng nhìn qua lão Đại, khí chất Alpha bùng phát mạnh mẽ. Lão Đại theo phản xạ mặt trắng bệnh lùi xa thật xa, không bị quyến rũ mà bị đau nha!! Lão là hoa có hai chủ, còn bị cắn nữa nên căn bản không thể đón nhận Alpha hay tiếp xúc với khí chất quá mạnh.

Thu liễm lại, bà không muốn dọa sui gia sợ nên đành cười trừ bước vào bar trước, lão Đại thở dài nối gót theo sau.

“Đồ tể khu số 10″, lão Đại vội cách xa lần nữa khi quý bà cất lên giọng nói lạnh băng đồng thời cùng phát ra mùi Alpha mạnh mẽ, quyến rũ những nhân viên Omega ngụy Alpha. Lão Đại nhân lúc bà chất vấn người thì nhìn qua chung quanh quán, mờ ảo u tối, quầy bar thì nhiều máy móc và kệ tủ thì nhiều loại rượu, xoa cằm nghĩ đến lão nhị hay than vãn muốn tìm bar phù hợp khẩu vị để trải nghiệm, quán này cũng ổn đấy chứ.

“Tiểu Bất. Đi thôi”, quý bà huýt sáo gọi lão Đại, lần này tới phiên lão đại 囧. Rõ ràng đây là cách gọi thú nuôi mà… Nói thẳng ra là gọi chó.

Được dẫn đường đi xuống phía dưới lòng quán, băng qua hành lang dài âm u để đến trước căn phòng có cánh cửa sắt dày. Quý bà không đợi được phép đã tự nhiên mà kéo cửa tiến vào bên trong, lão Đại nhướng mày tỏ ý muốn người tay sai kia đóng cửa lại.

Căn phòng nhỏ với tiếng cửa sắt nặng nề đóng đã hoàn toàn ngăn cách bên ngoài.

“Lão Đại, Qx tỷ, thật lâu rồi không gặp”, người đàn ông ôn nhu cười, ngồi trên ghế sofa và vỗ lưng cho một ai đó rất quen mắt đang chôn mình trong lòng hắn ngủ say.

“Giao lại Luỵ cho tôi”, quý bà đạm mạc nói.

“Người như ông ta cần sống trong cảnh tù dày đến chết! Em trai tôi chưa tỉnh thì ông ta không yên đâu!”, lão Đại bồi vào cùng.

“Ngồi xuống rồi cùng nói chuyện”, người đàn ông vẫn giữ nụ cười ôn nhu đó, chỉ tay về phía ghế đối diện. Quý bà cùng Lão Đại đành ngoan ngoãn mà ngồi xuống, ánh mắt vẫn chăm chăm theo dõi cái người đang xoay lưng kia. Người đàn ông búng tay, một người hầu từ góc phòng đi ra thay người đàn ông bồng kẻ đang say ngủ kia đi khuất khỏi phòng.

Lão Đại tức giận muốn đứng lên cướp người thì quý bà vội kìm giữ lại, đồng thời một cây súng chĩa vào trán lão Đại. Vẫn nụ cười ôn nhu túc trực trên môi, người đàn ông nhẹ giọng “cùng nhau bình yên trao đổi, nhé?”.

“Vào thẳng vấn đề đi đồ tể, lão nương không tin ngươi tốt lành thế đâu!”, rút tẩu thuốc bên túi áo ra, đẩy cây súng khỏi trán lão Đại đang giăng hắc tuyến đầy trời. “Đồ tể, tôi không tin cậu chỉ vì kẻ ác mà giết hại anh em…”.

“Tôi vốn là kẻ có sắc quên bạn, đồ tể tôi sẽ cho hai người mượn vị bác sĩ tài hoa tính tình ngang bướng, đổi lại hai người phải cho tôi giữ chàng trai kia”, thao xuống nụ cười ôn nhu, đồ tể nhếch môi nói.

“Hắn có gì tốt lành?”, quý bà khó chịu lấy bật lửa châm vào tẩu thuốc, rít một hơi dài lấy bình tĩnh.

“Hắn phải trả giá cho những gì hắn làm.”, lão Đại lấy ra một xấp hồ sơ, cùng quý bà đã tìm ra tội trạng bị chôn vùi của kẻ kia.

PHỊCH. Tập hồ sơ dày gấp đôi phần của hai người, đồ tể nhàn nhạt đáp “quý phu nhân cũng đã đuổi người đi, tôi thì cho lão Đại mượn vị bác sĩ có bàn tay vàng kia, đổi lại sẽ thay hai người gánh cái của nợ chó má điên khùng… Hai người còn gì bất mãn?”. Đồ tể không mạnh bằng quý bà hay lão Đại nhưng một khi đã nghiêm túc thì kẻ mạnh cũng phải đầu hàng chào thua.

“Không cần cậu gánh thay đâu”, cả hai cùng đồng thanh.

“Tôi thích.”, câu môi cười ôn nhu thiếu việc tỏa hào quang lấp lánh.

Cuối cùng, cuộc giằng co đi đến hồi kết, quý bà và lão Đại đi về tay không, à nhầm, trên tay cầm số điện thoại của vị bác sĩ sẽ cứu tiểu Tae.

Nắng chiều hắt xuống bóng hai người đổ dài trên đường đi. Lão Đại nghiêng mặt qua nhìn quý bà “vậy là bà chấp thuận cho cả hai đứa nhỏ?”. Quý bà không hề câu nệ vừa đi vừa xoá tẩy trang, những vết chân chim do thời gian tạo thành xuất hiện cũng không làm bà mất đi vẻ uy nghiêm quý phái của mình, nhún vai đáp “lão bà cũng không còn, ta cứ khăng khăng giữ luật cũ cũng chẳng được gì, có khi còn bị con cháu ghét vì chia cắt chúng, tốt nhất là nên bằng lòng cho rồi”.

“Hôm nay đi về, chúng ta sẽ nói mọi người, Tư Luỵ đã không còn nữa. Một khi đã vào tay đồ tể, Alpha sẽ thành Omega, không ngoan sẽ bị trừng phạt, đứa nhỏ như cậu đừng nên quá thân với đồ tể đó, ngày trước ta là bạn thân của cha nó, cha nào con nấy đi truyền giống hệt nhau.”, vỗ đầu lão Đại rồi bà cười vẫy tay cáo từ, bình thản bước lên xe được chuẩn bị bên ngã tư đường, sau khi chiếc xe lăn bánh rời đi, thì một chiếc khác chạy tới, cửa xe mở ra đón lão Đại về.

Đầu gác lên đùi ông chủ, chân gác lên đùi đại ca, Lão Đại quăng số điện thoại bác sĩ đến “liên hệ người này giúp tôi” rồi lóc cóc nhắn tin cho lũ em của mình.

“Tư Luỵ mất rồi, hắn sẽ trả giá những gì hắn gây ra, Tae sẽ được vị bác sĩ có bàn tay vàng cứu sống, đừng lo”, gửi tin đi rồi lão Đại mệt mỏi lim dim ngủ mất, hôm nay là một ngày mệt mỏi quá rồi.

oOo

Em gái tớ đã hỏi “vì sao lại là Lão Đại và Quý bà mà không phải Đại Q đi tìm công đạo cho vợ?”

Tớ đáp: ” Đại Q vẫn còn chịu sự chi phối của gia đình, thế lực của Q vẫn chưa đạt đến mức ngang bằng quý bà hay lão đại nên … Nhân vật nào cũng là nhân vật chính cả, ha ha ha”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui