Này Anh Đẹp Trai, Tóc Giả Rớt Rồi Kìa!

Nước sông lạnh buốt từ bốn phương tám hướng vây lại đây. Bầu trời đen kịt, nước sông lạnh thấu xương, da mặt, da tay bị những vụn băng vạch vào. Hết thảy đều ẩn trong nỗi sợ hãi, toàn thân không còn chút sức lực để mà giãy dụa.

Hơi thở biến mất, nỗi tuyệt vọng tràn khắp thân thể này.

Vẫn đang chìm xuống, cơ thể bị xé rách, dòng nước băng giá tiến vào lấp đầy.

Na Thần có thể cảm thấy bản thân từ từ chìm xuống, vẫn đang chìm, thân thể không thể kháng cự, theo dòng nước không ngừng chìm xuống phía dưới cả trôi dần ra xa.

Hắn giơ tay lên, muốn bắt lấy cái gì đó, đầu ngón tay đưa về phía trước bắt được lại chỉ là sóng nước bập bềnh, hắn vô lực nắm chặt tay lại.

Thần Thần, con thấy chưa? Sao kìa.

Không thấy.

Vì sao con không thấy?

Sao con lại không thấy?

Na Thần, mày chẳng là gì cả.

Căn bản mày chỉ là đồ thừa.

Con mau nhìn kìa, nhìn kìa!

Mày không cần làm cái đó, không ai cần mày làm thế đâu.

Tao không muốn nhìn thấy mày nữa.

Mẹ mang con cùng bay lên nhé?

Không thích, con không muốn nhìn thấy sao.

Vì sao con lại phải làm mẹ đau lòng như vậy…

Trước giờ tao chưa bao giờ cần đến sự tồn tại của mày.

Rất lạnh. Rất sợ.

Mẹ ơi, con sợ quá.

Đừng sợ, Thần Thần ngoan.

Cánh tay vẫy vùng trong nước vài cái nhưng vẫn chẳng thể nào ngăn bản thân không ngừng chìm thẳng xuống dưới.

Muốn chết?

Cứ để chìm xuống thì không còn biết cái gì nữa.

Mọi thứ sẽ đều qua đi.

Tất cả đều là quá khứ rồi ư?

Chẳng có cái gì sao?

Chẳng có… cái gì sao?

Thật chẳng có cái gì…sao?

Tôi đã từng xem em biểu diễn, ở Phí Điểm… em đánh trống rất hay, có thể cho tôi số điện thoại không?

Anh đẹp trai, tóc… tóc giả rớt rồi kìa.

Tôi tên An Hách.

Chào mừng tới căn cứ bí mật của Tiểu Thần Thần



Chúc mừng sinh nhật.

Vì sao lại tặng ống tiết kiệm?

Không phải để cậu tiết kiệm tiền đâu, mà dùng để để dành niềm vui.

Để dành được không ít đâu.

Na Thần cong khóe môi, lưng va vào tảng đá dưới đáy sông, thân thể bị dập theo dòng nước nhấp nhô.

Đau.

Không thở nổi.

Tôi đáp ứng thử xem, là vì… tôi rất thích cậu.

Chúng ta đều không phải chất vải tốt gì, chỉ có thể tự sửa mình cho tốt rồi mới có tư cách đi bàn chuyện yêu đương.

Lúc đó tìm tôi, tôi đều sẵn lòng.

Na Thần đột ngột mở mắt ra.

Lồng ngực bị ngộp đầy đau đớn, cảm giác cường liệt muốn hô hấp khiến hắn bắt đầu giãy dụa. Bàn tay có thể chạm tới những cục đá to nhỏ dưới đáy sông, hắn ra sức chống tay lên đá cố đẩy mình trồi lên trên.

Đau đớn khiến hắn không dùng lực được, hít thở không thông cùng cơn đau khiến thân thể hắn càng ngày càng chìm xuống.

Hắn cắn răng cố gắng.

Không thể chết được, hắn không phải vì chết mới đến, hắn cũng không phải vì chết mới nhảy xuống. Dòng nước bên tai đột nhiên trở nên hỗn loạn, áo bị túm lấy, hắn đạp mạnh chân một cái ngoi lên trên.

Không khí trong lành tràn vào mũi vào miệng, trên mặt bị gió lạnh lướt qua.

Na Thần hít sâu vào hai hơi, nhìn lên bầu trời.

“Na Thần.” Cát Kiến túm áo hắn, kéo hắn đến bên bờ.

“Sao.” Ánh mắt Na Thần có chút rã rời, nhìn mãi lên không trung.

“Cái gì? Cậu nói cái gì?” Cát Kiến ngẩng đầu nhìn lên trên một cái rồi cởi áo khoác của mình bọc lấy người hắn, “Sao? Không có sao, tối nay trời nhiều mây.”

Na Thần không nói gì thêm, thân thể bắt đầu phát run.

“Có thể cử động không?” Cát Kiến kéo cánh tay hắn, muốn nâng hắn dậy.

Na Thần cau mày có chút thống khổ hừ một tiếng, Cát Kiến đành phải buông lỏng tay: “Điện thoại cậu đâu… điện thoại cũng vô dụng, cậu nhớ số nào không? Đọc đi.”

“Lý Phàm,” Na Thần thì thào ra vài con số, đọc một nửa thì ngừng lại, “Không, đây là của… An Hách.”

“An Hách thì An Hách, đọc nốt đi,” Cát Kiến có chút sốt ruột, gã sờ lên tay Na Thần, lạnh đến mức dọa người, “Để tôi gọi xe cứu thương trước, tôi cũng bị gãy xương, vừa lúc đi chung.”

Đến nửa đêm, Lý Phàm nhận được điện thoại, vội vàng mặc cái áo khoác quân đội ngoài bộ đồ ngủ rồi đi.

Cát Kiến đang đứng ở cổng bệnh viện: “Chúng tôi uống rượu, đi ra ngoài thì xảy ra mâu thuẫn nên bị ném xuống sông, anh hiểu chứ?”

“…Tôi hiểu rồi.” Lý Anh Phàm cau mày, gật đầu.

“Tôi phải đi,” Cát Kiến rời bệnh viện, “Khi nào Na Thần tỉnh, anh nói cho cậu ta rằng những gì tôi nợ cậu ta thì đều đã trả hết, về sau coi như chưa từng gặp qua tôi.”

An Hách lần đầu tiên đến muộn, hơn nữa còn bị muộn khá là trầm trọng.

Lúc bị chuông điện thoại đánh thức, nhìn giờ trên điện thoại, suýt chút nữa là An Hách từ trên giường lăn thẳng xuống đất.

Tiết thứ ba đã bắt đầu!

“Alo?” Y xốc chăn lên nhảy xuống giường, chân sắp chạm xuống đất lại bị mất đà, ngã quỳ xuống đất, đầu gối đau điếng.

“Sếp An! Em Trương Lâm đây! Thầy đang ở đâu thế? Hôm nay mình có lớp chính trị mà!” Trương Lâm ở đầu dây bên kia kêu lên.

“Thầy… ngủ quên, thầy vẫn còn ở nhà,” Lúc An Hách muốn đứng lên thì phát hiện đầu mình choáng vô cùng, dùng tay chống lên vẫn không được, thuyền hải tặc cũng chưa chắc có được tác dụng như vậy, y đành phải xoay người đặt trán xuống sàn, “Hình như thầy bệnh rồi, các em tự học trước đi.”

“Bị bệnh?” Trương Lâm ngẩn người, “Bị cảm ạ? Hôm nay em cũng bị cảm.”

“Thật không, không nghe ra đấy,” An Hách nhắm mắt lại, “Các em cứ tự học, chiều thầy sẽ tới trường.”

“Ồ, vậy nếu có giám thị tới, tụi em sẽ bảo thầy đi WC.”

“Cảm ơn, có điều đừng tưởng bao che cho thầy một lần mà thầy không gặp phụ huynh đấy nhé.” An Hách cười cười.

Đầu choáng váng, chân tay mất sức.

An Hách dùng phương thức tay chân chạm đất bò quanh phòng ngủ hai vòng mới tìm ra cái nhiệt kế, cố gắng đo mười lăm phút, 38 độ 4.

Phát sốt.

Đây chắc là thành quả của việc đi bộ lúc nửa đêm hôm qua dưới gió rét từ quán lẩu về khu dân cư mà.

Y ngồi dưới sàn nhà nửa ngày mới đứng dậy được, qua phòng khách rót cho mình một ly nước ấm, lết tới sofa ngồi rồi uống từ từ.

Còn chưa uống xong ly nước, chuông điện thoại lại vang, là mẹ. Y nhìn chằm chằm màn hình vài giây mới nghe: “Mẹ.”

“Ngày mai thứ bảy rồi, mày qua đây một chuyến đi, xem xem có cái gì muốn lấy đi không,” Mẹ ở bên kia nói, “Thứ hai chúng tao đi cục dân chính.”

“Muốn chia đồ à?” Giọng An Hách rất thấp hỏi một câu.

“Ừ, nhà cửa lão không có phần nhưng đồ đạc thì vẫn có, tao bỏ hết ở trong phòng mày, tao sợ lão lấy nhầm thôi.” Giọng mẹ vẫn sang sảng như thường, “Mày sao thế? Chẳng có tí tinh thần nào vậy.”

“Đang sốt.” An Hách sờ lên trán mình.

“À, vậy mày nhớ mai qua đây xem chút nhé.” Mẹ nói xong liền cúp điện thoại.

An Hách rất ít khi sinh bệnh, có đôi khi cảm thấy quá mệt mỏi tưởng chừng chống đỡ hết nổi thì cũng chỉ cần ngủ một giấc là ổn, y không ngờ bị gió thổi có hai tiếng mà phát sốt luôn được.

Y uống nốt chỗ nước ấm trong ly, nhìn lịch, ngày mai là thứ bảy.

Y không biết bây giờ mình đang có cảm giác gì, cái nhà y cố chấp gần như là chấp nhất suốt hơn hai mươi năm vậy mà giờ không còn nữa, thậm chí y còn phải nhìn hai người họ phân chia tài sản.

“Thật nực cười.” Y đứng lên, lảo đảo đi vào phòng bếp, muốn tìm chút đồ để ăn.

Lúc người không thoải mái, y ăn rất khỏe, lúc nào cũng đói, nhưng lòng vòng căn bếp hai lượt vẫn không thể tìm ra được cái gì để ăn, mì gói không có, bánh quy cũng không có, trong thời gian này Na Thần vẫn chưa tích đồ ăn cho y, tủ lạnh cũng có thể ngắt điện làm tủ đựng đồ bình thường rồi.

Nghĩ đến Na Thần, y ngồi xuống ghế ở bàn ăn, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Gương mặt tái nhợt cùng ánh mắt trước khi rời khỏi tiệm cà phê của Na Thần đêm qua cứ như ngựa phi luẩn quẩn trong đầu y, vốn đầu chỉ hơi choáng giờ lại càng thêm chóng mặt.

Y nằm sấp xuống bàn, lấy điện thoại qua vô thức chạm lên màn hình, cuối cùng dừng ở cái tên Big 7 đáng yêu nhất.

Giờ cậu đang làm gì?

Đi học? Ngủ?

Hay là vẫn đang… xử lý “chuyện của cậu”?

Ngón tay y lơ lửng ở cái tên của Na Thần thật lâu, cuối cùng bấm nhanh xuống để gọi đi.

Từ trong ống nghe truyền tới giọng của tổng đài viên, số máy này hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau. An Hách đặt điện thoại xuống bàn, bất giác nhẹ nhàng thở ra, nhưng tiếp đó lại thấy không yên lòng.

Giờ Na Thần đang có chuyện hay chỉ là dùng phương thức ngốc nghếch để giải quyết mối quan hệ giữa hai người họ?

An Hách kêu đồ ăn bên ngoài, ông chủ thấy y đã lâu không gọi đồ ăn, lúc đưa tới còn khuyến mãi thêm cho y một cái bánh ú nhỏ. Y nhét sạch chỗ đó vào bụng xong liền cuốn chăn ngồi trên sofa ngây người xem TV cả một buổi trưa.

Buổi chiều lúc y đến trường, vẫn còn chưa hết sốt, thầy hiệu trưởng thấy vậy liền sửng sốt: “Bị bệnh hay sao thế? Sắc mặt kém quá.”

“Em chỉ hơi sốt, không có gì đâu thầy.” An Hách xoa xoa mặt mình.

“Chú ý sức khỏe, mệt quá thì xin nghỉ hai ngày đi, người trẻ cũng đừng có tưởng mình khỏe như trâu nhé.” Thầy Tưởng cười.

Thầy hiệu trưởng cười rất tự nhiên, An Hách không nói gì nữa mà đi thẳng lên văn phòng ở tầng trên.

Vụ việc tấm ảnh không có động tĩnh gì, xem biểu hiện của Trương Lâm thì xem ra thầy hiệu trưởng không đến tìm. An Hách ngồi xuống trước máy tính ở bàn mình, từng chuyện đến một, có chuyện nào là không xử lý được? Có cái hố nào mà không qua được?

Thích hay không thì chẳng phải vẫn phải bước đi suốt hơn hai mươi năm sao.

Sáng thứ bảy, khi An Hách về đến nhà, trong nhà hiếm khi không có tiếng chơi mạt chược, mẹ đang đứng ở phòng khách gọi điện thoại, vẻ mặt không chút kiên nhẫn: “Không phải bảo đã khỏe hơn chút rồi à, sao giờ lại muốn có người tới trông? An Hách cũng không phải không có việc, nó còn phải đi làm… Bảo An Hách là đàn ông cái gì hả? Thế chồng dì không phải đàn ông sao, anh hai không phải đàn ông hả… Ai muốn kêu An Hách đi trông thì cứ gọi thẳng cho nó, đừng gọi cho tôi làm gì, tôi không có rảnh mà nhiều chuyện với mấy người được đâu!”

“Sao thế?” An Hách thấy mẹ cúp máy xong mới hỏi.

“Tuần trước rõ ràng đã bảo khỏe hơn rồi, ông ngoại mày chẳng khăng khăng bảo thà về nhà chờ chết cũng không chịu nằm viện sao, giờ lại không về, kêu ở viện tiếp cần người tới trông,” Mẹ chậc lưỡi một tiếng, “Mặt mày đấy, đi trông đi, để ông ngoại mày thấy mày bệnh hoạn còn phải đi trông bệnh, hay quá còn gì.”

“Con sẽ giải quyết chuyện này, mẹ đừng lo, ba đâu rồi?” An Hách thở dài.

“Ai là ba mày!” Mẹ châm điếu thuốc, liếc xéo y một cái.

“An Chí Phi chưa đến à?” An Hách đành phải đổi xưng hô.

“Lão cứ vậy đấy, chẳng giống đàn ông!” Mẹ nhả khói ra.

“Mẹ, chúng ta nói chuyện đi.” An Hách ngồi xuống, cũng châm một điếu thuốc.

“Nói gì? Đừng có mà lại bảo tao không được ly hôn, vô dụng thôi.” Mẹ tựa vào sofa nhìn y.

“Có phải mẹ…” An Hách cúi đầu, chầm chậm nhả ra một vòng khói, “chưa bao giờ muốn có con phải không? Con chỉ là ngoài ý muốn.”

“Đúng vậy,” Mẹ không lảng tránh câu hỏi của y, trả lời rất dứt khoát, “Tao biết, mày lớn như vậy rồi mà tao chưa từng lo cho mày, nuôi mày trưởng thành chẳng qua như nuôi chó mèo, hồi nào mày bắt đầu đi làm tao cũng chẳng nhớ, trong lòng mày hận tao, tao cũng không có gì để nói.”

“Con không hận mẹ,” An Hách cười khẽ, “dù sao mẹ cũng nuôi nấng con, con mua…”

“Thúi lắm,” Mẹ cười lạnh một tiếng, rít mạnh một hơi thuốc, “An Hách, cho nên tao vẫn nói, lúc tao già mày cũng chẳng cần phải xen vào làm gì, chết mày cũng khỏi lo, viện dưỡng lão sẽ phụ trách.”

An Hách không nói gì, chỉ cúi đầu hút thuốc.

Mẹ trầm mặc trong chốc lát nói tiếp: “Về sau mày có kết hôn, sinh con thì phải nghĩ kỹ, đừng như bọn tao, lộn xộn.”

“Con không định kết hôn, cũng không muốn có con.” An Hách dụi tắt điếu thuốc.

Mẹ nhìn y một cái, rất lâu sau mới nói: “Tùy mày.”

Đến gần trưa ba mới đến, vào nhà liền tỏ vẻ mình chẳng muốn cái gì, mẹ nhìn ba biểu hiện khó chịu ra mặt, hai người nói không tới hai câu lại bắt đầu cãi nhau. An Hách đứng ở phòng khách nghe bọn họ cãi nhau gần hai mươi phút, đứng lên vỗ xuống bàn: “Con nói một câu.”

Hai người vẻ mặt khó chịu nhìn sang y, y cầm áo khoác ra mặc vào, vừa đi ra cửa vừa nói: “Hai người có làm xong thủ tục cũng không cần báo cho con.”

An Hách đi xuống dưới lầu, tiếng cãi nhau của ba mẹ dần nhỏ xuống rồi biến mất khỏi tai y.

Y đứng ở dưới lầu, nhìn cảnh tượng xung quanh, đây là nơi y lớn lên, quen thuộc mà xa lạ, nhiều năm như vậy, rất nhiều thứ đã thay đổi.

Năm đó cảm thấy cây rất to, giờ nhìn lại cũng chẳng che được bao nhiêu trời, năm đó thèm bánh nướng đến mức tưởng chừng chỉ cần cắn một miếng thôi là chẳng còn gì tiếc nuối, giờ ngửi mùi lại chẳng thấy có chút hấp dẫn nào.

Y lên xe, gọi điện thoại cho Lâm Nhược Tuyết: “Rảnh không?”

“Sắp ủ nấm được rồi, sao thế, muốn đi chơi hả?” Lâm Nhược Tuyết cười hỏi.

“Không, giới thiệu một bác sĩ đáng tin cho tôi đi, tôi muốn tìm người tâm sự.” An Hách đến gần soi vào gương chiếu hậu, nhìn quầng thâm dưới vành mắt mình.

“… An Hách, chuyện này không dễ,” Lâm Nhược Tuyết chậc lưỡi, “Cậu có kiến thức chuyên ngành, người khác nói gì với cậu đây? Người ta nói với cậu, cho cậu phương pháp, cái đó tự cậu biết hết còn gì.”

“Vậy thì cậu đi,” An Hách cười, “Tôi nói thật đấy, không cần cậu đả thông cho tôi, tôi chỉ cần một người khẳng định cho tôi là được.”

“Vậy được nhưng mà tôi nói trước, tôi vẫn thu phí đúng giá đấy nhé, việc của cậu mệt chết đi.” Lâm Nhược Tuyết chậc lưỡi một tiếng.

“Không thành vấn đề.”

“Được rồi, cậu rảnh thì cứ qua đây, chiều thứ ba với chiều thứ sáu tôi rảnh đấy.”

Na Thần nằm trên giường nửa tỉnh nửa mê đã bốn năm ngày, Lý Phàm cùng vài người trong ban nhạc cứ khi nào rảnh là lại thay phiên đến trông.

Theo như lời bác sĩ, Na Thần bị thương không nhẹ, xương nhiều chỗ bị gãy, tụ dịch, bong gân, còn bởi vì ngâm nước lạnh mà phát sốt, phải nằm viện hai tháng, nhưng cái đó cũng không thể nào khiến hắn trông giống sắp chết đến nơi như giờ được.

“Đầu óc bị ngâm hỏng rồi.” Nghiêm Nhất khẳng định.

“Phải, mày chính là ví dụ thực tế đó, ngâm bồn tắm thôi mà cũng có thể hỏng đầu.” Lý Phàm nói.

“Chẳng hài hước tí nào,” Nghiêm Nhất thở dài, “Có phải xảy ra chuyện gì với người tên An Hách kia không? Trước đó hai người chẳng phải rất mặn nồng à, giờ biến thành như vậy cũng chẳng thấy người đâu.”

“Có khi là chẳng cho người ta biết đấy,” Lý Phàm thấy Na Thần giật giật, vỗ Nghiêm Nhất, “Mày đi mua chút đồ ăn đi, phải ngon tí nhé, thằng này kén ăn lắm, hồi trưa mua cơm trong viện nó nhất định không ăn miếng nào, đúng rồi, nhớ là phải đi hỏi trước xem ăn được cái gì, cái gì không được nhé.”

Nghiêm Nhất vừa ra ngoài mua đồ ăn xong, Lý Phàm vào phòng bệnh, ngồi xuống cạnh giường nhìn cái ống trên tay Na Thần.

“Điện thoại.” Na Thần đột nhiên nói.

Tiếng rất nhỏ nhưng Lý Phàm vẫn nghe rõ, đây là lần đầu tiên Na Thần mở miệng nói chuyện trong suốt mấy ngày qua.

“Điện thoại? Muốn điện thoại di động?” Lý Phàm đặt điện thoại lên tay hắn, “Muốn cái này hả?”

“Ừ, đổi sang số của tôi đi.”

Lý Phàm tìm sim của Na Thần rồi thay giúp hắn, Na Thần cầm điện thoại đưa tới trước mặt, để yên trong chốc lát mới bắt đầu bấm số.

“Gọi cho ai đấy?” Lý Phàm hạ đầu thấp xuống giường nhìn vào điện thoại.

Na Thần ấn vài số xong dừng lại, Lý Phàm ngồi ngay ngắn: “Được rồi, được rồi, tao không nhìn nữa.”

“Không phải.” Na Thần nói vẫn rất nhỏ, không bấm số tiếp, nhìn điện thoại đột nhiên a lên một tiếng.

“Sao thế?” Lý Phàm nhìn hắn.

“A…” Na Thần nhắm mắt lại, tiếng a cũng không lớn, khàn khàn, “Một hai ba bốn, alo alo, thử âm, thử âm, abcdefg… size áo lót, Lý Phàm, Lý Phàm, vợ ông béo thế.”

“Đờ,” Lý Phàm ngẩn người, từ trên ghế bật dậy, sờ lên trán hắn, “Mày không sao chứ! Đừng dọa tao.”

“Không sao.” Khuôn mặt Na Thần vẫn không hiện lên vẻ gì, “Thật giống như nói không ra tiếng, một hai ba bốn, alo alo… ông nghe không? Có phải nói không ra tiếng không?”

“Tao đệt, bị mày hù chết, biến thành như vậy rồi mà vẫn không ngăn ngài lên cơn điên được à,” Lý Phàm nhẹ nhàng thở ra, dở khóc dở cười ngồi trở lại ghế, “Chỉ hơi trầm tí thôi, như chưa tỉnh ngủ đấy.”

An Hách ngồi trên sofa, trước mặt đặt mấy bản đánh giá tâm lý dày cộm, bình thường y sẽ không tùy tiện làm mấy phiếu đánh giá này, tại lo cách đo lường lung tung sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả đánh giá y cần.

Hai ngày qua y đã hồi phục được nhiều, sau khi hạ sốt thì liền ăn cháo bồ câu, cảm giác sức khỏe cũng tàm tạm, y định làm vài phiếu đánh giá cho mình.

Vừa cầm lấy bút, điện thoại đặt ở một bên đổ chuông.

Y cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, là Big 7.

“Alo?” Y rất nhanh nghe máy, “Big 7 à?”

“Ừ, đang làm gì đấy?” Giọng của Na Thần từ bên kia truyền tới.

“Xem TV,” An Hách nghe thấy giọng của Na Thần, trong nháy mắt liền trở nên kích động không thể khống chế được, “Mấy hôm rồi cậu sao thế?”

“Vụ ảnh chụp… còn ai tới tìm anh làm phiền không?” Na Thần hỏi.

“Không, một tuần nay chưa thấy động tĩnh gì.”

“An Hách,” Na Thần trầm mặc một chút, “Nhưng hai người dù là liếm vết thương cho nhau, đó cũng không phải là tình yêu, ý của anh ngày đó là vậy sao?”

“Ừ.” An Hách lên tiếng.

“Anh sẽ sửa lại mình cho tốt chứ?” Na Thần nhẹ giọng hỏi.

“Ừ.”

“Vậy… khi tôi sửa lại bản thân cho tốt, anh vẫn ở đó phải không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui