Này Anh Hôm Nay Anh Gặp Hoạ Đó


Chùa Phổ Nguyên ở phía nam Dư Châu là ngôi chùa nổi tiếng trong phạm vi trăm dặm đổ lại.

Đại sư Nguyên Thanh trong chùa có khả năng đoán vận mệnh, những người hành hương muốn xin thầy giải vận rủi hoặc giải đáp những nghi ngờ của họ thì phải xếp hàng, người xếp hàng dài đến nỗi đứng đầy từ chân núi đến giữa đỉnh núi.
Khách hành hương càng đông, người bán cũng càng nhiều.
Hai bên bậc đá dẫn vào chùa đầy rẫy những sạp hàng bán chuỗi hạt Phật, nhang nến, đồ trang trí nho nhỏ...và nhiều hơn hết là những sạp coi bói.
“Xem bói, xem bói đây, không đúng không lấy tiền!”
Âm thanh vang vọng từ chiếc loa cũ kỹ, tiếng phổ thông của người đàn ông xen lẫn âm thanh rè rè của loa phát đi phát lại liên tục.

Rốt cuộc, trong thời đại phát triển tiến bộ thế này, cần gì phải tự mình gào lên chứ.
Khúc Yêu Yêu bắt chéo hai chân nằm trên chiếc ghế lười, kính râm màu đen che khuất nửa khuôn mặt của cô, các bộ phận còn lại của khuôn mặt được che phủ bởi một chiếc túi nhựa màu đỏ.
Bàn tay trắng noãn của cô cầm nắm hạt dưa bỏ vào việc, răng rắc một cái, phần cùi hạt đã thoát ra, phần vỏ còn lại cô trực tiếp nhổ vào trong chiếc túi nhựa đỏ, vô cùng tiện lợi.
“Thầy ơi, xem bói.”
Khúc Yêu Yêu không phản ứng, vẫn cắn hạt dưa răng rắc như cũ.
Người kia lại gọi tiếp: “Thầy ơi, tôi muốn xem bói.”
Lúc này Khúc Yêu Yêu mới nhận ra người nọ đang gọi cô, cô đứng thẳng lên, chiếc kính râm trượt xuống sống mũi.
“Muốn...khụ khụ khụ, muốn xem gì?” Ăn hạt dưa quá nhiều nên cô ho không ngừng.
Người phụ nữ mặc váy hoa nhìn cô rồi lập tức cười nói: “Ôi, thầy vẫn là trẻ vị thành niên đấy à?”
Khúc Yêu Yêu cười cười trả lời: “Chị gái, năm nay tôi mười chín rồi.”
Chẳng trách được người nọ nhìn lầm, mặt Khúc Yêu Yêu tuy có hơi bụ bẫm nhưng thân hình vốn nhỏ bé, lại còn mặc đạo bào rộng thùng thình nữa nên nhìn qua trông cô càng thêm mảnh mai.
Người đàn ông đứng bên cạnh cô gái kia tỏ ra thiếu kiên nhẫn: “Tiểu Uyển, chúng ta vẫn nên đi thôi, nhìn người này giống lừa đảo hơn đó.”
Khúc Yêu Yêu không thích nghe điều này lên đáp lại: “Này chú, còn chưa xem chú đã bảo tôi lừa đảo rồi, có phải quá qua loa hay không.”
Lâm Uyển kéo hắn ngồi xuống: “Có sao đâu, nghe thử xem cô ấy xem bói được gì đã.”
Người đàn ông đứng bất động: “Chỉ là một con ranh con thôi thì biết cái gì mà xem.”
“Ây, nói vậy là sai rồi.” Khúc Yêu Yêu chỉ vào bàn cờ bên cạnh quầy bói nói: “Chú thấy chữ trên này không? Không đúng không lấy tiền, nếu chút nữa hai người thấy tôi xem sai thì cứ đi thẳng, một xu tôi cũng không đòi.”
Lúc này người đàn ông mới thỏa hiệp, ngồi xuống một chiếc ghế trống.
Khúc Yêu Yêu lấy ba đồng tiền trong túi ra, cười khanh khách hỏi: “Chị gái, chị muốn xem gì?”
Lâm Uyển nói: “Xem sự nghiệp.”
Khúc Yêu Yêu nhìn người phụ nữ đang cười tươi trước mặt, sau đó lại nhìn người đàn ông đang hậm hực bên cạnh nói: “Chị gái, sự nghiệp của chị không cần lo lắng gì đâu, tôi thấy mệnh chị sinh ra đã phú quý, sự nghiệp chắc chắn xuôi chèo mát mái, hay là tôi xem tình duyên cho chị nhé?”
Lâm Uyển mỉm cười: “Không cần, tôi có đối tượng rồi.”
“Ôi dào, người bên cạnh chị chưa chắc đã là duyên trời định của chị mà.”
Người đàn ông đập mạnh xuống mặt bàn, phẫn nộ quát: “Ý cô là gì?”
Khúc Yêu Yêu chẳng hề sợ hãi, chỉ vào mặt hắn nói: “Gò má nhô ra, nhiều dục vọng, thêm nốt ruồi gian dâm, vượng đào hoa, nhìn khí sắc của chú...chậc chậc chậc, gần đây có rất nhiều hoa đào xung quanh nha.”
Lâm Uyển nghe xong lập tức chất vấn: “Tống Triết, tối qua anh nói anh phải tăng ca có phải là tăng ca trên giường với người phụ nữ khác không?”
Tống Triết giải thích: “Dĩ nhiên là không, tối qua anh thật sự tăng ca mà, không tin thì em hỏi tiểu Trần mà xem, bọn anh hôm qua ở chung với nhau đấy.” Hắn chỉ vào Khúc Yêu Yêu mắng: “Ăn nói bừa bãi lừa đảo, còn dám nói bậy nữa tôi sẽ không tha cho cô.”
Khúc Yêu Yêu giả bộ sợ hãi: “Cái chú này, chú định đánh tôi đấy à?”
Lâm Uyển giữ chặt tay hắn: “Được, không có thì thôi, em tin anh không làm như vậy được chưa.” Thấy Khúc Yêu Yêu đáng thương khi tuổi nhỏ mà đã làm nghề này rồi, Lâm Uyển lấy một trăm tệ từ trong ví ra đặt lên mặt bàn: “Cảm ơn thầy nhé.”
Khúc Yêu Yêu hơi ngạc nhiên: “Không, chị gái này, tôi không lấy tiền.”
Lâm Uyển nhẹ nhàng nói: “Cầm đi, chỗ này có đáng là bao.”
Khúc Yêu Yêu vẫy tay, khom người với Lâm Uyển: “Chị gái, vừa nãy tôi nói sự thật đó, cái chú đó lăng nhăng với đồng nghiệp đấy, chị nên chú ý hơn.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
“Vậy hẹn gặp lại chị nhé.”
Khúc Yêu Yêu tạm biệt với cô gái kia, sau khi bọn họ quay người, nụ cười trên mặt cô biến mất ngay lập tức.

Cô cầm miếng giấy trên bàn vo lại thành một cục bắn vào chân Tống Triết.
Tống Triết rên lên đau đớn một tiếng, chân phải quỳ xuống đất, điện thoại di động trong túi rơi ra, trên màn hình có một tin nhắn mới: [Anh Tống ơi, cảm ơn anh hôm qua đã đến dự sinh nhật của em nhá, tối nay anh có rảnh không, cùng nhau ăn cơm đi?]
Mặt Lâm Uyển lạnh tanh: “Anh Tống ơi? Tiệc sinh nhật?”
Tống Tiết không để ý tới cơn đau, lập tức đứng lên cầm tay Lâm Uyển: “Tiểu Uyển, em nghe anh giải thích, cô ấy là thực tập sinh mới vào công ty, do anh sợ em hiểu lầm nên mới nói tăng ca, tất cả đồng nghiệp trong bộ phận anh đều đi hết.”
Lâm Uyển cười lạnh nói: “Tống Triết, chúng ta chia tay đi.”
“Tiểu Uyển, Tiểu Uyển!”
Khúc Yêu Yêu lắc đầu thở dài: “Haiz, tôi đã bảo anh ta không phải người tốt mà.”
***
Trong chùa Phổ Nguyên, đàn hương tỏa ra khói trắng lượn lờ, cực kỳ tĩnh mịch.

Nguyên Thanh cầm ấm trà sứ men xanh, rót cho hai người ngồi đối diện mỗi người một chén trà xanh.

“Bà Lê, gần đây sức khỏe của bà rất tốt.”
Bà Lê gật đầu: “Tôi thì không sao, chỉ là cháu trai của tôi, haiz.” Bà thở dài, “Lại bị những thứ đó bám theo, đại sư Nguyên Thanh, lại làm phiền đến thầy nữa rồi.”
Đôi mắt của Nguyên Thanh tuy thâm sâu nhưng lại thanh tịnh, ông nhìn về phía chàng trai bên cạnh bà Lê, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy.
“Đúng là bị mấy thứ đó theo.”
Bà Lê lo lắng hỏi: “Vậy có cách nào không?”
Nguyên Thanh còn chưa trả lời, Lê Thiệu ho nhẹ hai tiếng, thản nhiên nói: “Bà nội, con chỉ bị cảm lạnh, đâu có nghiêm trọng như vậy.”
“Ha Ha Ha, nhìn Lê tiểu thí chủ chắc là không tin những thứ kia.”
Lê Thiệu nói với giọng khàn khàn: “Quỷ thần không có cơ sở khoa học nên tất nhiên tôi không tin ạ.”
Bà Lê trừng mắt nhìn anh: “Đang trong đất Phật, không được phép nói bậy.” Bà cúi lạy với Nguyên Thanh: “A Thiệu không hiểu chuyện, mong đại sư đừng trách nó.”
Nguyên Thanh cười khoát tay: “Không sao đâu, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình mà.”
“A Thiệu, con ra ngoài chờ bà đi.”
Lê Thiệu cũng không muốn ở chỗ này nên đứng dậy ngay lập tức: “Bà nội, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho con nhé.”
Sau khi ra khỏi cửa, anh không còn ngửi thấy mùi đàn hương bên trong nữa, Lên Thiệu cảm thấy không khí trong lành hơn rất nhiều.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, Lê Thiệu vịn vào cây cột ho khan vài tiếng.

Rõ ràng mới tháng tám, anh cũng mặc áo dài, có lẽ dõ dạo này ngủ không ngon giấc nên sức đề kháng bị giảm dẫn đến cảm cúm.
Lê Thiệu đi dọc theo cầu thang đá đi xuống dưới, định quay lại xe lấy một chai nước.
Không ngờ đi nửa đường thì bị người khác ngăn lại, là một cô gái mặc đạo bào: “Chào anh, xin dừng bước một chút, tôi mới bấm ngón tay tính toán hôm nay anh gặp họa đó.”
Hóa ra là lừa đảo, Lê Thiệu vòng qua cô gái tiếp tục đi xuống dưới.
Khúc Yêu Yêu đi theo phía sau anh nói: “Này anh gì ơi, anh chờ tôi chút đi, tôi thấy ấn đường của anh xám đen, sắc mặt trắng bệch, đây là dương khí bị hao tổn đấy, anh bị ma quỷ bám theo rồi nếu như không giải quyết chắc chắn sẽ dẫn đến họa chết người!”
Lê Thiệu dừng bước, nặng nề nhìn cô: “Nếu cô cứ bám theo thì tôi báo cảnh sát đấy.”
Khúc Yêu Yêu nói liên tục không ngừng: “Anh này, trước hết anh cứ nghe tôi nói đã, gần đây có phải anh gặp một vài chuyện kỳ quái đúng không? Ví như đồ đạc trong nhà thường xuyên biến mất rồi lại xuất hiện, cũng có khi buổi tối ngủ gặp ác mộng rồi tỉnh giấc?”
Lê Thiệu khẽ giật mình, làm sao cô ấy biết? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng có thể đây là cách thức lừa đảo.
Anh lấy điện thoại di động ra áp vào tai: “Alo, đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo cáo ở đây có một tên lừa đảo...”
“Ôi đừng đừng đừng! Tôi đi là được chứ gì!” Khúc Yêu Yêu cụp mắt nhìn chân, người này sao khó chơi thế.
Bà Lê từ trong chùa đi ra nhìn thấy cháu trai nhà mình đang tranh chấp cùng với một cô bé mặc đạo bào, bà vội vàng đi qua hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Lê Thiệu đỡ tay bà rồi nói: “Không có gì ạ, lừa đảo thôi bà.”
Khúc Yêu Yêu bĩu môi: “Tôi không phải lừa đảo, bà ạ, anh trai này bị ma quấn lấy, cháu chỉ muốn cứu anh ta mà thôi.”
Bà Lê vẫn bình tĩnh hỏi: “Ồ? Xin hỏi thầy có cách gì giúp cháu nó không?”
“Bà nội...”
“Con câm miệng!”
Khúc Yêu Yêu lấy một túi thơm ra đưa cho Lê Thiệu: “Anh trai, nếu anh gặp nguy hiểm thì mở túi thơm này ra có thể cứu anh một mạng.”
Lê Thiệu không chịu nhận, bà Lê trực tiếp cầm lấy nhét vào trong ngực Lê Thiệu: “Cầm lấy.”
“Bà nội, đây chỉ là kẻ lừa đảo.”
Bà Lê mặc kệ anh: “Con mà dám ném đi thì đừng nhận người bà này nữa.”
Lê Thiệu bất lực, đành bỏ túi thơm vào trong túi áo.
“Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền.” Lê Thiệu chỉ coi cô như một kẻ lừa đảo.
Khúc Yêu Yêu lắc đầu: “Tôi không cần tiền, chỉ muốn giúp anh thôi.”
Cô đi vòng qua phía sau Lê Thiệu, vỗ nhẹ vào cổ của anh sau đó dặn dò: “Anh trai, nhất định phải nghe theo hướng dẫn dùng túi thơm đó.”
Mục đích của cô đã đạt được nên cô mỉm cười bỏ đi.
Bà Lê nhìn bóng lưng rời đi của cô nhớ lại những gì Nguyên Thanh mới nói.
“Kiếp nạn của Lê tiểu thí chủ đang đến.”
“Đại sư có cách giải quyết nào không?”
“Bà không cần phải lo lắng nhiều, người hữu duyên với Lê tiểu thí chủ cũng xuất hiện rồi.”
“Người đó tên gì, nhà ở đâu vậy ạ?”
Nguyên Thanh chỉ cười nói: “Khi nào cần xuất hiện thì tự nhiên sẽ xuất hiện.”
Bà Lê thầm nghĩ: “Chẳng lẽ cô gái đó là người có duyên với A Thiệu?”
Lê Thiệu gọi bà: “Bà nội, có chuyện gì ạ?”
“Không sao, đi, về nhà đi.”
***
Khúc Yêu Yêu vui vẻ quay lại sạp hàng, chỉ thấy một người đàn ông đội mũ đạo sĩ đang đứng đó tìm đồ.
Trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Quần áo của tôi đâu rồi?”
Nguy rồi!
Khúc Yêu Yêu muốn bỏ chạy, lại bị ông ta nắm chặt cổ áo: “Ranh con trộm cắp, muốn chạy đi đâu?”
Cô cười hềnh hệch: “Tôi thấy áo choàng này đẹp quá nên mượn mặc tạm một chút, đây, trả ông nè.”
Lão đạo sĩ lấy đạo bào từ trên tay cô, mới đi vệ sinh xong đã bị tu hú chiếm tổ.
May là sạp hàng không mất gì hết, lão đạo sĩ còn định nói gì đó, quay đầu nhìn lại đã thấy Khúc Yêu Yêu mất hút rồi.
“Ranh con thức thời đấy!”
Lão đạo sĩ ngồi trên ghế lười, thò tay vào trong túi lấy hạt dưa mà chỉ thấy toàn vỏ, còn dính cả nước bọt của Khúc Yêu Yêu, ông ta giận rung râu, trợn mắt: “Giỏi lắm! Không để miếng nào cho ta luôn!”
[Hết chương 1].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui