Nó thầm nghĩ, thật tội nghiệp cho bạn nữ nào "thầm thương trộm nhớ" cái tên Quân dở hơi đó. Tuy nhìn cái "vỏ" bề ngoài thì hắn cũng được xếp vào dạng đẹp trai, song tính tình lại nhố nhăng, chảnh chọe. Không thể nào mà so sánh với anh Huy của nhỏ, hay là anh Duy của nó được. (kaka). Bất giác nghĩ đến Duy, nó không thôi mỉm cười hạnh phúc, giờ, Duy như là căn bệnh trong lòng nó ấy, cứ mỗi lần nghỉ đến thôi là mặt đỏ, tim đập nhanh và miệng cười không ngớt. Tiếng báo tin nhắn kéo nó ra khỏi giấc tương tư ngày nào cũng có:
"Nói thật là anh mệt với con bé kia lắm, haiz, đẹp trai cũng khổ, mà này nhóc.!!"
"Cái gì, anh nói thì cũng nên để ý đến việc người ta nghĩ gì nhá, xí, nói mà không biết ngượng mồm"
"Thôi, anh không tranh chấp với bé, thứ 4. ngày 14/2 sinh nhật anh, mời em và Linh đến nhá, anh nói với Linh rồi, nghiêm túc không đùa"
Suy nghĩ, chần chừ một lúc, nó trả lời:
"Ok. Để tôi hỏi Linh xem đã, mà tôi hỏi thật, tôi với anh rõ ràng có thân quen gì đâu?"
"Ờ, với em thì không, nhưng với anh, có thân là được rồi, thế nhá, hai nhóc mà không đến là anh sang tận nhà rước đấy nhé"
"Xì. đừng tưởng uy hiếp tôi mà dễ nhá, mà muộn rồi, tôi ngủ đây, pp"
"Ừm, em ngủ ngon"
Bỏ điện thoại xuống, nó bất chợt thở dài, sinh nhật hắn, nó chẳng muốn tham gia tí nào, nó vốn dĩ rất ghét nơi đông người mà.
Sáng, trên đường đi học, nhỏ lên tiếng:
-Hôm qua lão Quân gọi điện thoại mời tao đi sinh nhật lão, mày có được mời không?
-Ờ, có, mày tính thế nào?-Nó thở dài
-Chả thích đi, nhưng mà ba mẹ tao bảo đi, coi như nể mặt ba mẹ hắn, khổ thế đấy, thôi mày đi với tao đi.
-Rồi..
-Thế trưa về, tranh thủ đi chọn quà nhá.
-Ok, xong vụ này lo mà trả công tao đấy.
Nghe nó nói xong câu, nhỏ phân xe cái "kẹt"
-Giờ mày "tự nguyện" đi hay là xuống đi bộ.
Nó mếu máo, khóc không thành tiếng:
-Hic, dạ, em tự nguyện. đúng là ép người quá đáng mà.
Nói rồi nó nguýt nhỏ, còn nhỏ thì cười thật sảng khoái, mà theo nó là nụ cười "lưu manh" nhất trong ngày.
Trưa, nhỏ và nó đi chọn quà, chọn ngược chọn xuôi cũng không biết nên tặng gì cho cái tên "cà chớn" đó. Vì người đã lã mệt, nên "nhìn gà hóa quốc" bọn nó quyết định mua cho Quân một đôi giày thể thao. Dù chưa biết size. (kaka). Sau khi trả tiền, về đến gần nhà chúng mới bắt đầu thấy "lo". Lỡ không vừa thì sao nhỉ??
Chiều, nó lén lén lút lút đột nhập vào phòng anh, tính bỏ gói quà trên bàn rồi chạy về, ai ngờ kết hoạch bách thành, bị anh phát giác khi vừa bước chân đến cửa. (haha).
-Đi đâu đấy.
-Ơ, dạ.. ừm.. em...
Thấy khuôn mặt đỏ ửng cộng với thái độ ấp úng của nó, anh biết nó đang định làm gì đó.
-Nói nhanh.
-Từ từ, làm gì mà ghê gớm thế chứ, hừm.
Nó phụng phịu đi tới, ngồi xuống giường cái rõ thô cạch, chẳng giứ ý từ gì. Anh nhăn mày, mắng yêu:
-Con gái con đứa.. Thế có chuyện gì, định làm gì mờ ám phải không?
-Cái gì mà mờ ám chứ... chẳng qua, chẳng qua...
Anh nén cười trước thái độ của nó, giữ không bật cười thành tiếng, anh tiếp tục "tra khảo" nó:
-Chẳng qua sao.?
Không "nuốt" hết sự xấu hổ xuống, nó từ thẹn chuyển sang làm liều, đứng dậy ném hộp quà vào người anh:
-Ừm, thì đây, hừm.
Nói rồi, nó chạy về, lần nữa, lại muốn trốn tránh ánh mắt xoi mói của anh, phần nữa, nó sợ, nếu nó ở lại, chắc nó sẽ ngại đến chết mất. Anh nhìn theo nó, nụ cười chứa đựng sự yêu thương. Bóc hộp quà, là một chiếc áo khoác nhẹ, chắc là áo đôi. Và cả một tấm thiệp, đọc xong, bất giác anh đỏ mặt, lại bật cười lớn. Nhìn sang phòng nó, vừa lúc nào đi vào. Thấy anh nhìn nó cười, nó xấu hổ, nằm úp mặt xuống gối. Thật nói hết nổi với nó. Lúc người ta chưa bày tỏ, thì "mặt dày" đeo bám, giờ người ta thổ lộ tâm tình rồi thì nó lại hay ngại.!! Điện thoại reo:
"Áo đẹp lắm, cảm ơn em nhé"
Nó mỉm cười, lại ngập tràn hạnh phúc, ngồi dậy nhìn sang anh, thấy anh vẫn nhìn nó, miệng không thôi cười, nó lè lưỡi trêu anh, anh ra vẻ đấm gió rồi cả hai cùng bật cười. Quả thật một ngày hạnh phúc, nó ước, nó và anh sẽ mãi mãi như thế này.
Như nhớ ra điều gì đó, nó nhắn tin cho anh:
"Anh ơi, mai có người mời em đi sinh nhật, em chẳng muốn đi"
"Thế à, anh cũng thế, thằng bạn cũ cũng mời anh đi sinh nhật nó"
"Có khi nào cùng một người không anh? hehe"
"Ừ, được như thế thì tốt, anh đưa em đi cùng"
"Em đi với linh. Lão kia cũng mời Linh, nhắc đến nó em lại thấy tức lão kia"
"Có chuyện gì?"
Thế là nó cứ blum buloa lên kể hết mọi chuyện cho anh, anh ngán ngẩm, lắc đầu trước cái tính trẻ con háu thắng của bọn nó. Chỉ nhẹ nhắc nhở:
"Dù gì cũng ít tuổi hơn người ta, mà người ta đã có ý xin lỗi rồi, em cũng nên tôn trọng chứ'
"Dạ rồi, hôm nay anh nói nhiều thế"
"Muốn anh nói ít, như trước?"
"Không, không, trước em thấy anh chỉ nói ít với em thôi, còn với người khác thì... hehe"
"Ừ. Mà học đi, ngủ sớm mai còn đi học"
"Yes sir, anh cũng ngủ sớm nhá"
..........................