Chương 304: Vậy là tốt rồi. Hạ Nhược Vũ thấy vậy rồi cũng không nói gì nữa, chỉ khua khua ta về phía An Nguyên: “Cô cứ đi ra ngoài trước đi, lát nữa xong việc rồi vào đây dọn dẹp một chút” “Vâng quản lý” Ánh mắt của An Nguyên loé lên một sự tiếc nuối, lại vô tùng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Phượng Cửu, làm cho bàn tay An Nguyên lại run lên, suýt chút nữa thì đã ném bay cái đĩa kia đi.
Cũng may có thể kiềm chế được, ôm đĩa vội vàng đi ra ngoài. Ở trong lòng tự an ủi mình, cô ta không có phát hiện ra có gì kỳ quái đâu. “Thật sự là vô cùng kỳ lạ, An Nguyên chưa bao giờ làm gì bất cẩn như vậy cả” Hạ Nhược Vũ thì thầm một câu, từ lúc bước chân vào công ty đến giờ, liên tục nghe thấy những tin tức không tốt hay là gặp mấy chuyện ngoài ý muốn.
Đến bây giờ chén nước cũng chung kết cục như vậy, rơi vãi khắp thảm. Phượng Cửu sâu sắc mà nói một câu: “Cô có thể đổi người” Hạ Nhược Vũ thuận theo ánh mắt của cô ta mà nhìn vũng nước đang chảy xuống, như nảy ra suy nghĩ gì đó. Trên bàn đổ nửa ly thôi cũng không thể chảy nhiều xuống thảm như vậy được. Trợ lý sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm nhỏ bé này. Nhưng thiết nghĩ An Nguyễn đã ở bên Hạ Nhược Vũ mấy năm nay, lúc nào cũng làm tròn bổn phận của mình. Tuy không đạt được quá nhiều thành tích trong công việc, nhưng cô ấy lại là một người lương thiện.
Giờ thì sao, chắc hẳn là phải đánh giá lại. “Tất cả những tài liệu này đều lưu giữ bản mềm chứ?” Người bình thường sẽ lưu cả bản cứng và bản mềm đối với những tài liệu quan trọng như vậy.
Cho nên vừa rồi bị nước đổ vào, thì Hạ Nhược Vũ cũng không để ý nhiều. Cho đến khi Phượng Cửu nói: “Không có.” “.” Hạ Nhược Vũ đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lộ ra vẻ mặt hoài nghỉ: “Tài liệu và các hợp đồng quan trọng như vậy, chẳng lẽ cô cứ mang theo thế này à?” Không phải là xui xẻo, nếu lỡ như bị mất, hoặc lỡ bị nước hắt trúng như ban nấy, thì làm sao có thể sửa được, làm sao có thể in lại bản mới, ở đâu? “Tôi sẽ không thể để chuyện xấu gì xảy ra” Phượng Cửu nói như một điều hiển nhiên. Đến mức này thì Hạ Nhược Vũ còn có thể nói gì được nữa, chỉ có thể hít sâu một hơi: “Tôi cảm thấy cô nên có thêm một trợ lý cho bản thân mình” “Giống như cô ấy hả?” Phượng Cửu chỉ về hướng đi mà ban nấy An Nguyên đi ra. Hạ Nhược vũ bị cô ta làm cho im lặng, chỉ biết mở miệng buồn rầu nói: “Cuối cùng thì tôi cũng hiểu là vì sao cô lại không có bạn bè rồi” Thật ra Phượng Cửu cũng muốn biết lý do vì sao, khi còn nhỏ đã từng nghĩ đến việc kết bạn với vài người, nhưng sau đó thì không còn ý định này nữa.
Cuối cùng cũng không quen được với ai, cũng chẳng muốn kết bạn với ai cả. Hạ Nhược Vũ nhìn vẻ mặt như đang chờ nghe lý do này của cô ta, lúc này mà cũng nghiêm túc sao? Không biết nói gì cho phải, chẳng lẽ nói rằng cô ta không tốt? Nhìn thoáng qua vẻ mặt của Phượng Cửu, đột nhiên lại cảm thấy mình nếu nói ra thì có vẻ như thẳng thắn quá. “Không phải ai cũng tiếp thu được những lời nói thật” Hạ Nhược Vũ uyển chuyển mà nói ra mấy cụm từ này. Phượng Cửu sau đó ồ lên một tính như đã nghe được cô nói gì, sau đó cũng không phát biểu thêm câu nào. “.. … Cuối cùng, Hạ Nhược Vũ chỉ biết ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó bất lực nói: “Được rồi, cô sẽ không thể hiểu được, những tài liệu như thế này sau này nên sao lưu lại, rồi cất trong két sắt” “Được” Bỏ ra hai tiếng đồng hồ, Hạ Nhược Vũ cũng chỉ đổi lại được sự xa cách của pHượng Cửu trong công việc, đối với cách xử lý công việc của cô ta vẫn tương đối hành lòng.
Làm việc tích cực mọi không hệ chậm chạp trong mọi tình huống, công ty hoạt động cũng rất ổn thoả. “Thực ra, với năng lực của cô, cô có thể đến bất kỳ công ty lớn nào khác. Nếu như cô muốn phát triển bản thân mình ở những môi trường rộng hơn, tôi cũng không có ý kiến gì cả đâu” Câu nói cuối cùng là che giấu lương tâm mà nói.
Đương nhiên Hạ Nhược Vũ bất đắc dĩ để người có năng lực làm việc tốt như vậy ra đi là tốt cho người ta.
Nhưng dù sao nói đi cũng phải nói lại, năng lực tốt như vậy, mà chỉ vì vài đồng lương ở đây mà cố gắng hết mình, ai ai cũng muốn giữ. Công ty của nhà họ Hạ cũng không giống công ty của nhà họ Mạc, thu hút người ta bằng một mức lương vô cùng hấp dẫn. Đâu chỉ là mấy trăm nghìn đô, là triệu đô, thậm chí còn được thưởng thêm doanh thu, hoa hồng. Trừ khi công ty bọn họ một năm lợi nhuận có thể đạt đến một tỷ rưỡi đô la, cái này cũng không phải không thể xảy ra. Hạ Nhược Vũ có mơ cũng chưa thấy con số này. “Cô thật sự không hiểu sao?” Phượng Cửu có vẻ mặt hiểu chuyện, làm cho Hạ Nhược Vũ có chút bối rối. Cô phải biết điều gì đó sao? Phượng Cửu nói như thể trước đây hai người đã từng gặp nhau, đã từng thân thiết, hay là cả hai đã từng có tình cảm gì đó mà có thể thấu hiểu đối phương. Thế nhưng mà không, Phượng Cửu có tính cách đặc biệt như vậy, nếu như trước đây Hạ Nhược Vũ có quen biết cô ta, thì cô sẽ không thể không có ấn tượng được. Cố gắng chứng minh một cách cẩn thận: “Cô không thích ba tôi thật đâu, đúng không?” Hạ Nhược Vũ nghiêm túc nói: “Như vậy không được đâu.
Tuy hồi nhỏ ba tôi khác đẹp trai, bây giờ cũng rất đẹp trai, nhưng quan hệ của ba và mẹ tôi tốt vô cùng, cô không có cơ hội đâu” Sau khi chịu đựng một lúc lâu, khoé môi Phượng Cửu cũng giật giật. Cô ta đã hiểu được tại sao thiếu gia nhà mình lại bất lực trước Hạ Nhược Vũ rồi.
Đúng là một người não phẳng, không, đúng là không hề có não. “Từ nay về sau, tôi sẽ là trợ lý của cô” Câu này nói thẳng ra là đủ rồi. Hạ Nhược Vũ vẫn chưa hiểu: “Cái gì, sau này cô sẽ là trợ lý của tôi, còn An Nguyên thì sao?” Mặc dù vẫn đề không phải là tại sao phải đổi trợ lý, vấn đề là chuyện đổi trợ lý này là cần thiết hả? “Chỉ cần cô đến công ty làm việc, thì tôi sẽ là trợ lý của cô” Nếu Hạ Nhược Vũ không hiểu, thì Phượng Cửu có quyền nghỉ ngờ chỉ số IQ của cô. Lúc đầu Hạ Nhược Vũ vẫn còn chưa hiểu, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt giống như khinh thường của Phượng Cửu, cuối cùng thì cô cũng giải thoát cho các tế bào não đang có nguy cơ tuyệt chủng. Hôm nay đến giờ đi làm, người nào đó còn nói hôm nay sẽ có một bất ngờ, đến nơi cô sẽ biết.
Hạ Nhược Vũ thấy vậy, liền để ý tất cả mọi người có trong công ty, đến nhân viên quét dọn vệ sinh cũng không dám bỏ qua. Đúng là chỉ có mỗi Phượng Cửu ngay bên cạnh mình đây, là cô chưa nghĩ tới.
Nếu liên tưởng từ trước, thì có phải là đã lý giải được mọi vấn đề rồi không? Cho nên, Phượng Cửu và cứng rắn vừa già dặn vừa mạnh mẽ này, không phải là vì để ý đến gia thế của nhà họ Hạ nên mới đến đây, mà là người… do… Mạc… Du… Hải… sắp… xếp… đến. “Anh ấy trả cho cô bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả cho cô gấp đôi số đó ” Hạ Nhược Vũ nhận ra hoàn cảnh của mình, điều đầu tiên nghĩ đến là phải làm cho ra nhẽ, thể hiện rằng mình không phải là người tiếc tiên.
Không thể để về sau xung quanh mình đều Tôn tại những người như vậy được. “Bốn triệu đô la” Phượng Cửu bình tính nó ra một con số. “À xin lỗi” Hạ Nhược Vũ lập tức nói. Bốn triệu đô la? Có nhầm lẫn gì không vậy? Bốn triệu đô la là một phần tư doanh thu của công ty này đấy. Phượng Cửu liếc mắt nhìn cô, cô không biết rằng người ở cạnh mình là một ông chủ giàu có, sở hữu vô vàn sản nghiệp trong ngành quặng mỏ sao? Số tiền này còn chưa có tính thưởng quý và thưởng năm đâu.
Nếu là người đó, chỉ cần ôm đùi thì việc gì phải lo lắng đến mấy vấn đề cỏn con thế này chứ? Hạ Nhược Vũ đương nhiên không nghĩ xa đến vậy, mặc dù cô biết rằng Mạc Du Hải vô cùng giàu có, nhưng cũng chỉ biết rằng anh có vài căn nhà, một công ty, và là một giám đốc của phòng khám phụ khoa, còn những cái khác cũng không để bụng mà quan tâm làm gì. “Sau đó thì sao,anh ấy nói cô ở lại đây bao lâu?” Hạ Nhược Vũ hỏi với vẻ mặt kinh ngạc. Nhưng Phượng Cửu lắc đầu. “Được” .