Chương 325: Ngất xỉu trước mặt anh Tuy rằng anh đang cười, nhưng lại khiến cho Hạ Nhược Vũ lạnh sống lưng. Nhiệt độ trán cô không ngừng tăng lên, cô đã không quan tâm chuyện này nữa, không khỏi kích động kêu lên: “Dựa vào cái gì chứ? Anh là cổ đông lớn nhất của công ty, không sai, nhưng nhà chúng tôi cũng năm cổ phần như anh, anh không có quyền gì làm như Aw” vậy: Nói xong, hai tay cô chống lên mặt bàn, thở từng ngụm như cá rời khỏi mặt nước. Thấy hai má cô ửng hồng, Mạc Du Hải lông mày nhíu chặt, chỉ cho là cô quá xúc động nên mới như thế.
Anh bình thản nói: “Tôi sẽ mua cổ phần của các người với giá cao gấp mười lần giá thị trường.” Chỉ một câu nói, đã làm cho toàn hội trường xôn xao.
Giá cao gấp mười, là số tiền lớn bao nhiêu, tuy rằng cổ phần của bọn họ cộng lại chưa tới hai phần trăm, nhưng mức giá gấp mười lần cũng đủ khiến lòng người phấn khích. Mặc dù được coi là nguyên lão của Hạ thị, nhưng con người cũng chỉ là động vật hám lợi, sở dĩ họ không tỏ thái độ gì là bởi vì chưa động đến ham muốn trong trái tim của họ mà thôi. “Hèn hạ!” Hạ Nhược Vũ lập tức hiểu được ý đồ của Mạc Du Hải, anh vậy mà muốn dùng tiền để lấy hai phần trăm vô cùng quan trọng này, vậy thì nhà họ Hạ sẽ không có quyền lên tiếng †rong công ty nữa. Đáp lại cô chỉ là nụ cười hờ hững của anh; chỉ cần anh muốn thì không gì không làm được, huống chỉ là tiêu một ít tiền này. Mạc Du Hải vừa nói những lời này, những người kia làm sao còn có thể im lặng được nữa. Có người hắng giọng nói: “Quản lý Vũ, cô không thể nói như vậy được. Mọi người đều kinh doanh cũng chỉ để kiếm tiền.
Sở dĩ chúng tôi đầu tư là vì chúng tôi rất xem trọng triển vọng của công ty.
Chỉ là cô đã làm chúng tôi thất vọng quá nhiều rồi” “Đúng vậy, không phải chúng tôi không cho mọi người cơ hội, mà là trong khoảng thời gian này, không phải là cô mất tích thì cũng xuất hiện rồi rời đi ngay.” “Cô không chắc chắn như vậy, chúng tôi rất khó để tin rằng cô có thể đưa công ty lên một tâm cao mới.” Từng ngọn núi liên tiếp đè lên cô, nhưng cô lại không thể phản bác.
Nghĩ lại những gì mình đã làm trong khoảng thời gian này, Hạ Nhược Vũ đau đớn. Nếu không phải bận điều tra người bí ẩn kia thì cô cũng không đến mức bị chậm trễ công việc. Mà phần lớn thời gian cô đều ở cùng với anh… Đây cũng xem như là tự làm tự chịu. Hạ Nhược Vũ rõ ràng cảm thấy lạnh kinh khủng, nhưng cơ thể cô lại nóng đến dọa người, lại thêm cảm giác chóng mặt choáng váng.
Không, không được, cô tuyệt đối không được ngã xuống trước mặt Mạc Du Hải.
Ít nhất bây giờ cô không thể ngất được. Những người này lại bắt đầu dao động, dù rằng số cổ phiếu được bán gấp mười lần là tốt, nhưng sau khi bán xong cổ phiếu sẽ không có cổ tức được nữa.
Chưa kể hai điểm nữa, đó là số tiền không hề nhỏ. Khi bọn họ vẫn đang do dự, người đàn ông ngồi ở ghế chính không nhanh không chậm nói ra hai chữ: “Hai mươi” Hai mươi tương đương với hai mươi lần, bây giờ không chỉ là các cổ đông, sắc mặt của Hạ Nhược Vũ cũng thay đổi, Mạc Du Hải là đang ép cô vào tình thế bắt buộc. “Tiểu Vũ, không phải các bác muốn làm cô khó xử, mà là cô chỉ là một phụ nữ, không thể chống đỡ toàn bộ công †y này.’ “Đúng vậy, ba của cô ngày càng lớn tuổi, nhiều chuyện không có quyết đoán như thời trẻ nữa” “Cô thấy đó cuộc họp hôm nay rất quan trọng, nhưng ba cô nói đi thì đi ngay” Những cổ đồng mỗi người một lời liên tiếp lên tiếng, cũng không thừa nhận bản thân vì lợi ích mà bỏ qua tình nghĩa.
Nhưng không cách nào trách họ, sức cám dỗ của người kia đưa ra thực sự quá lớn. Hạ Nhược Vũ cảm thấy lồng ngực đau nhói, tay chống trên bàn càng ngày càng siết chặt, dường như chỉ cần có gió thổi qua là cô sẽ ngã lăn ra đất. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, cô tuyệt đối, tuyệt đối không thể để công ty của ba mình vào tay người khác. Tinh Giang ở bên cạnh nhìn, cảm thấy kỳ quái.
Sao hôm nay anh ta thấy cô Vũ rất kỳ lạ, sắc mặt đỏ bừng, trán dường như có chút mồ hôi dù trong phòng họp cũng không bật điều hòa. Mà trời lạnh thế này, ai cũng ăn mặc kín mít thì làm sao mà cô đổ mồ hôi được. Tinh Giang đang định nhắc nhở Mạc Du Hải. Mạc Du Hải dường như cũng phát hiện ra vấn đề, anh cho rằng chỉ là do cô quá xúc động mà thôi. “Mạc, Mạc Du Hải, tôi, tôi sẽ không bao giờ giao công ty cho anh, không, không bao giờ” Hạ Nhược Vũ cố gắng chống đỡ ý thức nói xong câu cuối cùng, cơn choáng váng quá mạnh xông thẳng lên não, tay cô thả lỏng, thân thể lay động ngã thẳng ra sau. Sau đó cô không còn biết gì nữa. Mọi người đều không phản ứng kịp với tình huống này.Chỉ thấy vụt qua một cái, một thân ảnh giống như con báo đứng dậy khỏi ghế, dùng một chân dẫm lên chiếc bàn lớn, chỉ bước mấy bước đã đến chỗ Hạ Nhược Vũ đang đứng. Anh nhảy xuống, cánh tay thon dài duỗi ra ôm chặt người vào lòng, nhưng sắc mặt lại âm trâm như sắp đóng băng mọi thứ: Mọi người đều nín thở trong vô thức, Mạc Du Hải lúc này trông thật đáng sợ, chẳng khác gì thần chết đến từ địa ngục. Nhìn người phụ nữ yếu đuối trong lòng, tay Mạc Du Hải run lên.
Nếu anh không phản ứng kịp, cô đã ngã xuống đất, trực tiếp đập vào tường. Cũng may, cũng may là anh phản ứng đủ nhanh, nếu không, nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, tim anh liền run lên. “Cậu chủ, hình như cô Vũ có chuyện gì đó.” Tinh Giang ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở. Lông mày Mạc Du Hải nhíu mày thật chặt, đưa tay lên chạm vào trán cô.
Chỉ mới chạm vào, anh lại thu tay về, nóng quá, cô ngốc này phát sốt lại không đi bệnh viện mà còn chạy đến đây. Ánh mắt của anh như đang muốn nhìn thấu người phụ nữ trong ngực mình, tất cả mọi suy nghĩ trong lòng đều đảo loạn.
Giọng nói lạnh lùng mang theo sự căng thẳng khó nhận ra: “Chuẩn bị xe, gọi Kiều Duy Nam chuẩn bị kỹ càng đón người.” “Vâng, cậu chủ” Tinh Giang đi ra ngoài, vừa gọi điện vừa dặn dò. Mạc Du Hải sắc mặt vô cùng khó coi, anh đi tới đâu, những người bên cạnh cũng không khỏi lùi lại, đến khi dựa vào tường mới dừng lại. Tất cả đều đưa mắt nhìn anh cho đến khi bóng dáng của nah đi khỏi.
Mọi người đều đứng sững sờ, tự lẩm bẩm một mình: “Chuyện gì thế này? Ai có thể giải thích cho tôi được không” Những người khác cũng liếc mắt nhìn nhau, không rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
Mạc Du Hải không phải muốn đuổi Hạ Minh Viễn ra khỏi công ty sao? Cho dù Hạ Nhược Vũ có ngất đi, thì sao anh nóng lòng như vậy chứ. Đó là chính xác những gì anh muốn mà. Có người trong bọn họ yếu ớt lên tiếng: “Mọi người không để ý tới họ của anh ta sao?” “Cái gì?” Những người khác không hiểu ý trong lời nói của anh ta, gấp gáp hỏi: “Lúc này rồi, còn ấp a ấp úng gì nữa, mau nói đi” “Đúng vậy.” Những người khác thúc giục. “Tôi nhớ, người đứng đầu nhà họ Mạc hình như tên là Mạc Du Hải.” Đột nhiên trong phòng họp im lặng, đến mức như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Không biết là ai hít một hơi, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi. Thì ra là Mạc Du Hải tiếng tăm lừng lẫy, chẳng trách anh ta chẳng quan tâm đến tiền bạc chút nào.
Đối với nhà họ Mạc mà nói, chỉ là lông gà vỏ tỏi.
Muốn mua được toàn bộ công ty này cũng là điều dễ dàng như trở bàn tay. .