Chương 464: Đi và đặt chỗ cho cô ấy “Em không muốn biết tại sao anh vẫn còn sống à?” Giọng nói yếu ớt của Hàn Công Danh khiến cô không thể nghe ra nổi cảm xúc thật sự của anh ta. Hạ Nhược Vũ yên lặng không đáp.
– Có vẻ như Hàn Công Danh cũng chẳng buồn để ý đến việc đó, tự nói tiếp: “Đúng là thuốc độc đã suýt giết chết anh, nhưng có người không thể trơ mắt nhìn anh chết, hay nói đúng hơn thì có người không muốn để Mạc Du Hải sống sung sướng nên anh đã sống lại” Dừng một lúc, anh ta lại nhìn cô gái mặc áo cưới trắng đang ngồi dưới đất, trong căn phòng tối tăm này, màu trắng tinh khôi của chiếc váy khiến anh ta thấy rất chói mắt.
Cô gái này đáng ra phải là của anh ta, nhưng giờ lại sắp thuộc về người khác mất rồi. Vẻ đẹp của cô, tất cả những gì của cô chỉ thuộc về một mình anh ta mà thôi! Những giọng nói anh ta lại bình tĩnh lạ thường: “Chẳng lẽ em không muốn nghe xem sau đó đã có chuyện gì à?” Không muốn.” Hạ Nhược Vũ dứt khoát đáp, dù Hàn Công Danh có nói gì thì cũng là để chia rẽ các cô mà thôi, cô chỉ muốn biết xem Hàn Công Danh đã bắt cô uống bao nhiêu thuốc mà đến giờ cô vẫn không có chút sức lực nào, Nghĩ đến chuyện Mục Du Hải không tìm được mình rồi sẽ sốt ruột thế nào, rồi cả bây giờ là hôn lễ của hai người, vất vả lắm mới đến được bước này, cô không muốn từ bỏ, ít nhất thì bây giờ cô không muốn. Giữa hai người có quá nhiều sự hiểu nhầm rồi, cô không muốn nghi ngờ anh thêm nữa. Giọng điệu kiên định của Hạ Nhược Vũ khiến Hàn Công Danh thấy tức hết cả lồng ngực, nhưng chỉ trong giây lát, anh ta đã cố kiềm chế cơn giận đó lại, nhếch mép nói: “Thế à, nếu đối phương là ba em thì sao nào? Vốn dĩ Hạ Nhược Vũ còn đang lên tháo dây trói tay ở sau lưng mình, nghe xong câu này cả người cô cứng đờ lại: “Anh luyên thuyên gì đấy, người đứng sau mọi chuyện là Lục Hằng!” “Ha ha, đúng vậy đấy, nhưng em có biết tại sao Mạc Du Hải là tiếp cận ba em không?” Hàn Công Danh thoải mải bật cười, ngay cả giọng điệu của anh ta cũng xen lẫn sự sung sướng khó nói nên lời: “Anh cũng mới biết, ban đầu Mạc Du Hải đã nghi ngờ ba em, sao em lại phải kết hôn với anh ta? Đó chỉ là một chiều để tạo áp lực của anh ta thôi.” “Ở thành phố Đà Nẵng, những gia tộc lớn chỉ cần động một ngón tay thôi cũng đủ để đánh sập hắn một công ty cỡ trung rồi, huống chi là các em.” Anh ta dừng lại một lúc, chầm chậm nói với vẻ tàn nhẫn: “Nếu không, em nghĩ với thân phận cậu ấm nhà giàu cao cao tại thượng của anh ta, sao lại phải tiếp cận con gái của giám đốc một công ty còn chưa lên sàn làm gì? Em nghĩ rằng anh ta yêu em thật ư?” “Hàn Công Danh, tôi biết anh chỉ đang cố chia rẽ chúng tôi thôi.” Ha Nhược Vũ cũng tự biết rằng mỗi mình đang run lên, những ký ức hiện ra trong đầu cô khiến cô không thể nào thở nổi. Cuộc gặp gỡ của hai người, chuyện hai người yêu nhau có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng khi đó cô chỉ hơi nghi ngờ một chút chứ không muốn nghĩ nhiều, nhưng giờ nhớ lại thì đa số đều là do cô tình nguyện, có rất nhiều lần cô chủ động đến gần anh nhưng lại bị anh đẩy ra. Anh lo rằng cô sẽ phát hiện ư? Cô biết là mình không nên nghĩ như vậy nhưng những suy nghĩ đó lại không để cho cô tỉnh táo lại, tất cả mọi kỷ niệm hiện lên như một thước phim, chiều đi chiếu lại hết lần này đến lần khác. Hàn Công Danh là người thông minh, anh ta vừa nghe đã thấy sự khác thường trong giọng nói của cô.
Anh ta vẫy tay, bảo người bên cạnh đây mình về phía cô.
Nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đất, Hạ Nhược Vũ mới nhận ra đó không phải là một cái ghế bình thường mà là một chiếc xe lăn. Tiếng ròng rọc ma sát với mặt đất phát ra tiếng “kẹt kẹt” rất chói tai, Hạ Nhược Vũ lùi về phía sau theo bản năng. “Ha ha, Nhược Vũ, em đang sợ gì thế, sợ thấy bộ dạng của anh bấy giờ à?”.
Tiếng chuyển động của bánh xe ngừng lại. Bây giờ Hạ Nhược Vũ cũng thấy rõ Hàn Công Danh, dù đã thầm chuẩn bị tư tưởng rồi nhưng khi thật sự thấy anh ta thì cô vẫn rất hoảng sợ. Có vẻ như do di chứng của thuốc độc, bây giờ Hàn Công Danh nhìn chẳng khác gì một xác chết biết nói chuyện cả.. Đâu còn vẻ tao nhã, phong lưu, phóng khoáng, điển trai trước kia nữa.
Mặt anh ta tái nhợt không còn chút máu nào, xương gò má nhô cao, mặt lồi ra, nhìn rất đáng sợ. Anh ta buông thông tay trên đùi, mỉm cười nhìn cô. “Đáng sợ lắm đúng không?” Hàn Công Danh thấy rõ vẻ hoảng hốt của cô gái trước mặt, mới đầu khi anh ta thấy chính mình trong gương, anh ta cũng không thể chấp nhận được việc này.
Sau khi đập vỡ không biết bao nhiêu tấm gương anh ta mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, nhưng vẫn không muốn nhìn lại kẻ tàn phế chật vật trong đó chút nào. Anh ta thành ra thế này là tại Mạc Du Hải, thà rằng khi đó anh ta cử chết luôn đi để đỡ phải nhìn bản thân mình bây giờ còn hơn.
Nhưng ông trời đúng là biết trêu ngươi… Không sao, còn sống cũng được, sống thì mới tiễn Mạc Du Hải xuống địa ngục được.
“Em yên tâm đi, anh sẽ sớm hồi phục lại thôi” Nhìn nét mặt của anh ta, Hạ Nhược Vũ cũng chẳng rõ là anh ta đang nói thật hay đang tự lừa gạt chính mình, cô chỉ cắn chặt môi, không muốn đáp lời. “Bật TV lên đi.” Hàn Công Danh nhẹ nhàng nói một câu.
Người đàn ông luôn yên lặng đứng phía sau nhẹ nhàng bật TV lên.
Căn phòng tối mờ mờ đột nhiên có nguồn sáng lớn, Đọc full tại truyen.one nhé, Hạ Nhược Vũ nheo mắt lại, sau khi cô quen dần với luồng ánh sáng này thì bản tin mà TV đang chiều lại khiến cô ngẩn ra. “Cậu ẩm nhà họ Mạc, đang đứng ra tổ chức cho người yêu mình một hôn lễ thế kỷ, bây giờ mọi thứ đang được tiến hành theo dự định.
Chúng ta hãy cùng nhau đi vào hội trường, cùng nhau chứng kiến hôn lễ trăm năm khó gặp này nhé “Nhà đại gia siêu giàu đã chi một số tiền rất lớn để tổ chức buổi hôn lễ này, chúng ta hãy cùng xem cô gái nào đã may mắn nhé, bộ phận ánh sáng hãy đến gần hơn đi ạ…” “Phóng viên của đài truyền hình chúng tôi cam đoan rằng bản tin tiếp theo rất đáng để các bạn mong chờ đấy ạ” Mọi người cứ thể bàn luận tiếp, Hàn Công Danh coi như không thấy khuôn mặt tái nhợt của Hàn Nhược Vũ, cử thể cầm điều khiển chuyển mẩy kênh liên, kênh nào cũng đang đưa tin về chuyện này. “Xem ra, không có em thì Mạc Du Hải vẫn sẽ kết hôn thôi.” Hàn Công Danh ném điều khiển sang bên cạnh, ngoài miệng thì đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đâm thẳng vào tim cô: “Nhược Vũ, em có cảm thấy anh ta yêu em không?” Hạ Nhược Vũ mím chặt môi, không nói câu nào.
Trong đầu cô như vừa có một tiếng nổ đoàng, cô biết là mình không được tin lời anh ta, nhưng những hình ảnh trong TV vừa rồi cứ hiện lên trong đầu cô, khiến cô không thể lờ đi nối, ngực cô quặn thắt lại, không thể nào thở nổi. Dù Hàn Công Danh muốn chia rẽ hai người thì những tin tức kia cũng không lừa cô, đây chắc hẳn không phải là những video được quay trước, vì sáng nay bên studio mới bắt đầu trang trí hoa. Tất cả chỉ để cho hoa tươi hơn.
Nhưng TV vẫn chưa ngừng phát ra âm thanh. “Anh lừa tôi đúng không?” Khó khăn lắm Hạ Nhược Vũ mới nói được một câu. Hàn Công Danh ngồi trên xe lăn nhìn cô với ánh mắt thương hại: “Nhược Vũ, em đừng có lừa mình dối người nữa, hôm nay dù em có muốn rời đi hay ở lại thì anh cũng sẽ không làm khó em đâu” Hạ Nhược Vũ không nói, không rằng, cả người cũng đã bớt tệ hơn lúc nãy, nhưng vẫn chưa thể dùng sức được.
Cô vẫn cố hết sức để bò về phía cửa ra vào. “Từ từ.” Hàn Công Danh nói một câu, khiến Hạ Nhược Vũ khựng lại, cô biết ngay là Hàn Công Danh sẽ không tha cho cô dễ dàng như vậy. Đột nhiên một sấp tài liệu bị ném đến mặt cô.
“Anh nói là anh có chứng cứ mà, em xem hết đi rồi hẵng quyết định” .