Này bạn thân, tao yêu mày

23h đêm
- Alo em đi đâu từ tối đến giờ mà anh gọi em không bắt máy. Em biết anh lo lắng cho em nhiều lắm không.....
Tôi tuôn 1 chàng khiến đầu dây bên kia chưa kịp ú ớ gì
- Xin lỗi anh có phải người thân của số điện thoại này
Tôi nghe thấy giọng 1 người đàn ông lạ
- Vâng. Sao anh lại cầm điện thoại của vợ em
- Vợ anh bị tai nạn ở ngã tư X giờ đã được đưa vào bệnh viện đa khoa tỉnh Y rồi
3h trước
- Alo anh yêu à tối nay em có việc bận rồi không đi chơi với anh được
- Đi với trai chứ gì. Đi đi tôi không cần.
- Anh yêu dỗi hả. Em xin lỗi mà. Hôm sau em bù cho nay em bận thật mà
- Đi đường cẩn thận đấy. Mà hôm sau anh không thích đi chơi nữa.
- Vậy anh thích gì em chiều tất
- Anh thích uống sữa tươi và ăn sò lông
- Aaaaaaaaaaaaaaaaasaaaaa Thằng chó mất dậy hôm sau mày chết với bà
Tôi cười khoái chí rồi cúp máy. Bên em tôi luôn được thoải mái không cậu nệ. Trêu em đến phát khóc rồi ôm em vào lòng dỗ dành. Lúc đầu em còn phản ứng gay gắt nhưng một lúc sau em ôm lại tôi dụi đầu vào ngực tôi như con mèo con. Em luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên tôi em như con mèo nhỏ cần yêu thương và sự che chở
Trở về thực tại tôi cảm ơn rồi lấy xe đi lên bệnh viện. Trên đường đi tôi lo sợ sợ em bỏ tôi. Nếu em mà bỏ tôi mà đi thì tôi sẽ hận em suốt đời.
Sau khi hỏi y tá tôi chạy đến phòng cấp cứu thì có 1 người đàn ông ngồi ở đó. Tôi đoán là người đã gọi cho tôi. Anh ta đưa điện thoại của em cho tôi. Tôi xin số điện thoại của anh ta để hậu tạ sau. Ngồi ngoài phòng cấp cứu lòng tôi như lửa đốt. Mà tôi quên chưa báo cho bố mẹ em biết. Bố mẹ em cũng đang lo lắng cho em cơ mà. Chết tiệt cái điện thoại tôi để quên ở nhà. Tôi đành đi mượn điện thoại gọi cho bố me em và bố mẹ tôi để thông báo tình hình

- Cạch...
Tiếng cửa phòng cấp cứu mở ra. Cô y tá bước ra
- Ai là người nhà của bệnh nhân
- Em ạ
- Bệnh nhân đang thiếu máu mà nhóm máu của bệnh nhân bệnh viện đã hết. Anh đi theo tôi xét nghiệm máu được không?
Cái bệnh viện to đùng này mà lại thiếu máu. Hằng năm bao nhiêu người hiến mà vẫn méo đủ là sao
- Thôi khỏi phải xét nghiệm chị ạ. Em và cô ấy cùng nhóm máu
- Vậy anh đi theo tôi
Y tá đưa tôi đến 1 phòng rồi khác rồi bảo với 1 y tá
- Lấy 1 đơn vị máu của anh này
- Lấy 2 đơn vị đi chị
- Liệu anh có chịu nổi không
- Em chịu được
Lấy máu xong tôi cảm thấy hơi mệt nhưng vẫn cố đi đến phòng cấp cứu. Bố mẹ tôi và em đến rồi
Hơn 2h sáng bác sĩ đi ra bố em chạy đến
- Bác sĩ con tôi thế nào rồi
- Con của anh tạm qua cơn nguy hiểm..
Nghe đến đây tôi ngất đi. Tỉnh dậy thấy tôi nằm trên giường bệnh. Mẹ tôi đưa cho tôi cốc nước đường

- Mẹ. Vợ con đâu rồi
Dù chưa cưới chưa đăng kí nhưng tôi đã mặc định em là vợ tôi rồi
- Nó đang ở phòng chăm sóc đặc biệt. Mày lo.....
Tôi không để mẹ nói hết đã đi tìm phòng em. Liệu tôi có bất hiếu không nhỉ
Đến phòng thì thấy em nằm trên giường gương mặt nhợt nhạt thiếu nhựa sống. Mẹ em thì ngồi bên cạnh nắm tay em.
- Mẹ mệt rồi để con chăm sóc em cho. Mẹ còn phải lấy đồ dùng cho em nữa chứ
Thấy tôi nói có lý mẹ em bảo
- Con chăm sóc em cẩn thận có gì phải gọi bác sĩ nha
- Con biết rồi ạ
Mẹ em về chỉ còn tôi và em. Tôi vuốt mấy sợi tóc trên mặt em. Giá như tôi ngăn cản em không cho em đi thì mọi chuyện đâu thế này. Tôi hận kẻ gây ra việc này cho em. Tôi phải trả thù
Trưa hôm sau mẹ em lên tôi bảo bận việc nhờ mẹ chăm sóc em
Ra ngã tư X tôi vào 1 quán nước gần đấy
- U ơi cho con cốc trà đá với đĩa hướng dương
U mang đồ ra tôi lân la bắt chuyện
- Nay bán được không u?!?
- Đủ ăn thôi con
- U bán đấy mấy giờ thì nghỉ

- Tầm 1-2h sáng con ạ. Hôm đắt khách thì nghỉ muộn vắng khách thì nghỉ sớm
- Hôm qua mấy giờ u nghỉ?!?
- Gần 2h sáng con à
- Vậy tầm 10-11h u có thấy vụ tai nạn nào không?!?
- À có con ạ. Tầm 10h30 có con bé đi xe AB bị 1 thằng đi xe EX vượt đèn đỏ đâm vào. Thằng mất dạy đó đâm xong còn bỏ chạy. U chạy ra hô hoán mọi người mà không kịp. Tội nghiệp con bé kia. Mà con quen con bé kia hả?!?
- Vâng. Con là chồng cô ấy
- Vậy hay quá. Trông quán giúp u 1 lúc
U lật đật chạy vào trong ngõ.
Lúc sau u quay lại trên tay là túi gì đó. Thì ra là đồ của em. Mở ra tôi thấy toàn đồ sinh nhật. Sinh nhật ư??? Phải rồi 13/7 sinh nhật tôi mà. Hóa ra em đi mua đồ chuẩn bị sinh nhật cho tôi
- U còn nhớ biển số con Ex kia không u?
- U già nhưng còn minh mẫn lắm
U viết cho tôi biển số con Ex. Tôi gọi cho chú K - bạn bố tôi. Chú ở bên cảnh sát điều tra dễ hơn
- Alo chú K hả chú tìm giúp chủ nhân của xe có biển số này với
- H à đọc đi chú tìm cho
- Con cảm ơn
- Cảm ơn gì cháu. Chú còn nợ bố cháu khéo cả đời không trả hết
Chú nợ gì bố tôi thì tôi không biết. Tôi trở lại bệnh viện thăm em. Tôi bảo bố mẹ em về đi để tôi chăm em. Nếu em biết tôi trả thù cho em thì tất nhiên em sẽ không đồng ý đâu. Em của tôi hơi hổ báo tẹo nhưng bản chất hiền lành tốt bụng. Nhớ có lần có người ăn xin vào xin ăn. Em cho họ ăn rồi xúc cho họ cả bơ gạo luôn còn dúi cho họ ít tiền. Tôi chịu em luôn nhỡ đâu ăn xin giả mạo cướp bóc hấp diêm thì sao.
Tôi ngồi nhìn em suốt 3h liền. Tôi đã gặp bác sĩ thì bác sĩ bảo em bị gãy 2 cái xương sườn, rạn xương chân đầu bị va đập mạnh cần phải theo dõi. Đại loại là vậy.
- Bé lên ba bé đi mẫu giáo cô thương bé vì bé không khóc nhè....
Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên. Bản nhạc chuông đó cũng là em cài cho tôi. Tôi định cài bài khác thì em dọa " Anh mà cài bài khác hay tắt âm em không nhìn mặt anh nữa đâu đấy". Vì vậy mỗi khi có điện thoại là tôi thường bắt máy nhanh kẻo bị "để ý".
- Alo chú K hả

- Ừ chú đây. Chú tìm được chủ nhân của xe mang biển số cháu vừa đọc rồi này
- .... cháu cảm ơn
Tôi gọi ẹ em lên thay cho tôi về. Tôi đến địa chỉ chú K đưa. 1 ngôi biệt thự khá to. Tôi núp vào chỗ khuất
Tầm 8h tối tôi thấy 1 thằng tầm tuổi tôi ăn mặc khá sành điệu đầu mào gà nhuộm đỏ dắt con Ex phi ra. Tôi bám theo.
Đi đến 1 đoạn đường vắng tôi tăng ga ngang con Ex. Tôi đạp mạnh vào thằng kia. Nó ngã lăn trên đường. Nó lồm cồm bò dậy
- Đ*t mẹ thằng chó mày thích đánh nhau à? Nhào vô tao chấp tuốt
- Gây tai nạn rồi còn nhở nhơ à
Mặt thằng chó kia tái mét phản ứng 1 cách yếu ớt
- Ta..o.....l...àm......gì....có.....
Chưa để nó nói hết câu tôi lao vào cho 1 đấm giữa mặt nó. Những năm tháng trong quân ngũ đã rèn cho tôi 1 thể lực khá tốt cộng với 2 năm học karate khiến tôi chắc chắn nó bị gãy mũi. Nó lăn lộn trên đất ôm mũi. Tôi đấm đá 1 hồi thì thấy mu bàn tay hơi rát. Bàn tay tôi nhuốm đỏ máu không biết máu tôi hay máu nó nhỉ. Thằng kia bất động mặt be bét máu. Tôi gọi 1 chiếc taxi đưa 500k rồi bảo ông ta chở thằng kia vào viện
Tôi trở lại bệnh viện chăm em. Em vẫn chưa tỉnh. Tôi ngồi cạnh giường em vuốt ve khuôn mặt đáng yêu đó. Em à hãy cố lên nhé. Đôi ta đã vượt bao sóng gió chả nhẽ không vượt qua được gợn sóng này. Có lẽ đây là sinh nhật buồn nhất từ khi quen em. Đừng để anh đón sinh nhật một mình về sau em nhé
Kể từ hôm đấy tôi không rời xa em nửa bước. Tôi không cho y tá lau người cho em bởi vì em ghét người lạ động vào người.
Tôi ngang tàn cố chấp mặc mọi người khuyên nhủ. Đến khi bố tôi đấm mạnh vào mặt tôi
- Mày tỉnh chưa? Mày hành hạ bản thân mày đủ chưa? Mày nhìn trong gương có phải là mày hay ma quỷ? Thấy mày thế này nó có tỉnh lại thì nhìn mày nó cũng chết khiếp...
Tôi nhìn mình trong gương thì thấy mình thảm hại thật. Râu ria lún phún. Tóc tai bù xù. Mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Quần áo xộc xệch lại còn bốc mùi nữa. Cũng 3 ngày tôi chưa tắm rồi. Em ghét người lôi thôi lắm. Tôi phải chỉnh chu lại kẻo em chết khiếp chứ
Tôi về nhà tắm rửa sạch sẽ cạu râu quần áo gọn gàng. Tôi lại lên chăm sóc em. Tôi đòi ở lại với em nhưng mẹ em không cho
- Con thức trắng gần 3 ngày chăm em rồi. Con về nghỉ ngơi đi để mẹ chăm em
Tôi đành miễn cưỡng gật đầu. Tôi trở về nhà. Tôi sợ tôi không dám ngủ. Mỗi khi nhắm mắt hình ảnh em lại hiện lên.....
PS: Tôi viết những dòng này chỉ để xả tâm trạng mấy ngày hôm nay chứ không nhằm mục đích gì cả. Cảm ơn những lời hỏi thăm của mọi người. Đến giờ em vẫn chưa tỉnh đâu. Mọi người yên tâm tôi không drop đâu tôi sẽ cố hoàn thành đứa con tinh thần của mình


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận