Mấy ngày sau đó thằng Quang rủ Ngọc đi đâu thì đều bị chúng tôi phá. Khổ thân nó kinh. Cái mặt ngắn tũn khi Ngọc vừa đồng ý xong bị từ chối làm tôi buồn cười.
- Ê chó lại đây anh bảo
- Mày tin mày cầm rổ nhặt ngô không?
Đang học thì thằng Hoàng Anh gọi tôi
- Không nghe đừng hối hận
Tôi hơi hoảng vì chả mấy khi thằng này nghiêm túc vậy
- Nói đi Anh đẹp trai
- Lúc nãy tao đi với bạn tao bên A1 nó bảo thằng Quang sắp tỏ tình với cái Ngọc của mày rồi đấy
Thằng này đã ra tay sớm hơn tôi dự kiến . Đã vậy thằng này sẽ đánh nhanh thắng nhanh. Tôi nghĩ nó sẽ tỏ tình vào 20-10
Và cái ngày ĐỊNH MỆNH đã đến....
- Alo Ngọc điên à. Nay tao có việc nên mày đi với bạn đi. Thế nhá bye em yêu
Tôi nói liền 1 mạch chả để đầu dây bên kia ú ớ gì kaka.
Tôi vào nhà tắm để tuốt lại nhan sắc trời cho của mình. Vuốt keo 5k mua ở chợ. Nhìn vào trong gương thì tôi méo nhận ra mình nữa
- Đi học mà diện thấy ớn vậy anh
- Anh đi kiếm chị dâu cho Mèo đây
- Anh có mà ma thèm. Mèo nói rồi bĩu môi
- Ơ cái con này. Chưa gì đã giảm nhuệ khí của anh mày à
Sau khi đá đít con Mèo kia tôi xuống nhà
- Mama con đi học đây. Con không ăn sáng đâu
Tôi phi như bay đi. Chả nhẽ tỏ tình tay không. Thôi đành mua hoa vậy. Đến quán bán hoa tôi đang phân vân giữa hoa cúc trắng với hoa vạn thọ thì tôi quyết định mua hoa hồng
- Chị ơi bó cho em 16 bông hoa hồng
- Đợi chị chút
- Chị bó đẹp đẹp vào nhé
- Biết rồi ông tướng
- Của em đây
- Em gửi tiền. Chúc chị 20-10 vui vẻ
Mải chọn hoa mà gần muộn học cmnr. Có khi thằng Quang mượn lúc này để tỏ tình không. Tôi đạp nhanh đến trường.
Lê lớp thì thấy đám đông trước cửa lớp càng làm lòng tôi như lửa đốt. Tôi rẽ lối đi vào thì đập vào mắt tôi là cảnh Ngọc ôm thằng Quang nói chính xác hơn là 2 đứa ôm nhau tay cầm bó hoa hồng to đùng tất nhiên là nhiều hơn 16 bông của tôi rồi. Bó hoa 16 bông trên tay tôi rơi xuống. Tôi thất bại rồi sao. Tôi lặng lẽ ra khỏi đám đông kia. Tôi đi lững thững xuống sân thì thằng Thanh dê đã bên tôi lúc nào rồi
- Không phải như.....
- Câm mồm. Tao đéo muốn nghe. Mày đi đi tao muốn một mình
Thanh dê lắc đầu rồi đi. Nó hiểu tôi mà những lúc tôi tức giận thì chả ai dám đụng vào tôi
Tôi ra khỏi trường mặc ấy thầy quản sinh với mấy ông bảo vệ ngăn. Tôi đi trên con đường mà tôi đèo Ngọc đi học hằng ngày. Biết bao kỉ niệm vui buồn. Nhớ có lần tôi và Ngọc cãi nhau thì Ngọc đá đít tôi ra khỏi xe rồi bỏ tôi ở lại mặc dù đó là xe của tôi. Báo hại tôi đi bộ giữa trời nắng. Đầu không khăn đít không khố thế là hôm sau tôi ốm nặng. Ngọc biết tôi ốm là do mình nên khó rất nhiều xong còn chăm đến khi tôi khỏe hẳn.
Biết bao kỉ niệm đẹp nhưng.... lại là chữ chết tiệt này. Tất cả là quá khứ rồi. Tôi táp vào 1 quán nhậu ven đường mua mấy chai rượu. Tôi đi lên con đê - nơi tôi và Ngọc hay đến nhất. Sao chỗ nào cũng có hình bóng của Ngọc vậy. Có phải chăng cuộc sống của tôi đã gắn với hình bóng Ngọc tự bao giờ mà tôi không hề hay biết
Tôi uống uống như chưa từng được uống. Đây là lần đầu tiên tôi uống rượu. Rượu cay nồng chảy trong miệng tôi. Tôi vừa uống vừa khóc. Khóc cho bao nhiêu nỗ lực của tôi tan thành mây khói.......
Có những ngày thấy hồn mình quá đỗi chông chênh
Thả rơi nỗi buồn rồi tự tìm quên trong từng câu chữ
Đứng giữa mất-còn, buông hay níu giữ
Mới thấy chạnh lòng mà thèm khát những phút bìnhyên