"Reng...reng...reng" cuối cùng gìơ ra chơi cũng đến.
Nó hé mở mắt nhìn lại cái lớp. Mọi người đi xuống căn tin rồi nên nó cũng mò mẫm đi xuống. Dù gì sáng nay cũng chưa ăn gì.
- Hù! Sao gìơ mới ra vậy? _ Kin nhảy sau cửa ra hù nó. Nó che miệng ngáp rồi lơ luôn thằng anh.
- Con nhóc kia! _ Kin chạy theo nó. Hết nói nổi, con em gì đâu mà lơ anh nó rõ hay. Kun thì phì cười trước cái mặt ngái ngủ của nó. Nó chẳng nói gì chỉ lẳng lặng lôi cái "dế xinh" ra nhấn nhấn gì đó.
"Bíp...bíp..." Điện thoại của hai anh kêu. Thì ra nó nhắn tin cho anh. Nhưng trong điện thoại chỉ hiển thị vỏn vẹn năm chữ "Không muốn biết thân phận"
Hai thằng anh lắc đầu chán nản rồi đi sau nó xuống căn tin.
Cả ba bước vào thì ngay lập tức cả căn tin dậy sóng ầm ầm. Có đứa thì ngưỡng mộ, đứa thì ghen ghét... Nhưng nó chả để ý bao nhiêu.
Cầm cái Menu rồi lướt sơ qua, nó chẳng thấy có món gì vừa ý cả. Gọi 1 li cappuchino rồi ngồi nhâm nhi. Hai thằng anh biết điều nên chọn cái bàn gần đó ngồi. Lâu lâu chỉ dám nhìn liếc qua xem nó làm gì.
Sau khi thưởng thức hết li cappuchino thì nó ra sau vườn trường. Đây là bãi cỏ xanh mướt với vài hàng cây phượng trắng to. Nơi đây ít khi có học sinh lui tới vì một lí do rất đơn giản: nhà trường cấm. Hình như lí do nhà trường cấm là do có hàng phượng quí không cho học sinh đến nghịch.
Nó lấy cái headphone yêu quí ra nghe nhạc rồi nằm dài ra bãi cỏ xanh mướt dưới gốc một cây thông. Chẳng lâu sau, nó đã chìm vào giấc ngủ.
Đâu đó trên cái cây phượng nơi nó nằm có một cái gì đó lấp lánh dưới mặt trời. Nhìn kĩ hình như đó là bông tai hình con rồng. Chủ nhân của cái bông tai đang đọc quyển sách thì thấy có người đến. Nếu như bình thường thì còn lâu hắn mới để ý nhưng lần này không hiểu sao hắn liếc nhìn trộm nó ngủ.
Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cây và đi lại phiá nó. Lúc nó ngủ trông thật đẹp, thật bình yên. Làn da trắng mịn như sáng hơn dưới nắng mặt trời, mí mắt thì khép hờ. Đáng chú ý hơn cả là đôi môi đỏ mọng như trái cherry thì chúm chím. "Không ngờ cô lại gan vậy, đi vào khu vực cấm của trường" đang suy nghĩ thì có tiếng nói của nó:
- Nhìn đủ chưa?
- Thì ra còn thức _ hắn nhếch mép rồi dựa lưng vào gốc cây đó rồi nhìn từng cử chỉ của nó.
- Chắc tôi có diễm phúc lớn lắm mới gặp được thiếu gia nhà họ Nguyễn. _ nó cừơi nhẹ rồi nghiêng đầy dò xét hành động của hắn
- Không ngờ cô để ý như vậy! _ hắn xoay xoay nhẹ cái bông tai rồi nhếch môi _ Không ngờ cô lại học chung lớp với tôi.
- Chung lớp? _ nó nheo mắt cực đáng yêu. Lúc nãy ngủ có biết gì đâu.
- Thiệt là, mà cô không vào lớp à? đã vào lớp rồi đấy _ hắn thở dài nhìn cái con người ngồi trước mặt
- Thì gìơ vào _ Nó đứng dậy rồi ung dung bước đi. Hắn cũng đi theo sau để ý từng hoạt động nhỏ của nó. Nãy gìơ hắn luôn thắc mắc nó là ai và vì sao nó lại biết hắn. Những câu hỏi đó khiến hắn bực mình.
- Xin cô cho em vào lớp _ nó cúi đầu lễ phép. Hắn cũng từ đâu chui ra làm cả lớp giật nhanh tin tức hiếm có "Hot boy Triết Anh đi cùng học sinh mới Thiên Băng". Cả lớp đang nhao nhao như cái chợ nên bà cô gật đầu đại cho qua.
Bây gìơ nó mới biết hắn ngồi cái bàn bên cạnh. Cơ mà... nó nhìn lướt qua người ngồi bên cạnh hắn. Đây chẳng phải Minh Vũ - thiếu gia học Lê sao? Nó cười nhẹ "Thú vị rồi!"
Cũng may nó cất cái nhẫn kí hiệu dòng họ đi rồi, chứ không bị phát hiện từ lâu rồi. Nó uể oải nằm xuống bàn, định ngủ tiếp nhưng bị bà cô lôi lên bảng:
- Thiên Băng! Ai cho em ngủ? Lên làm bài này cho tôi, làm không được đừng trách _ bà cô lấy thước đập mạnh lên bàn nó làm nó sực tỉnh. Bực ghê với bà này. Nhìn lên bảng rồi ung dung bước lên.
Cả lớp thì cười khinh nó. Ừ thì bài này khó, nhưng không khó với nó.
Nó cầm cục phấn viết một dãy lên bảng. Cả lớp há hốc mồm nhìn nó, bài khó vậy mà giải chưa đầy 2 phút.
- Không ngờ cô ta giỏi vậy _ Jun chống cằm nhìn thằng Bin đang nhìn nó chằm chằm.
- Cô ta không phải bình thường đâu! Phải về điều tra thôi _Bin nhếch mép làm thằng Jun giật cả mình
Thấy bà cô cứng họng nên nó chẳng nói gì mà im lặng đi về chỗ ngồi. Cứ tưởng nó sợ bà cô nhưng ai ngờ vừa về đến chỗ nó lại lăn ra ngủ. Bó tay!
"Reng...reng...reng" Tiếng chuông báo hiệu hết gìơ đã đến.
Nó thu dọn đồ thật nhanh rồi chạy ra ngoài. Hắn và Jun thì nhìn nó cứ như nhìn người ngoài hành tinh.
Nó chạy nhanh về phiá chỗ lúc sáng mà xe nhà nó thả nó xuống. Leo nhanh vào trong để mọi người không nhìn thấy. Sau đó cái xe lăn bánh về phiá cổng trường để đón hai thằng anh "yêu quí" của nó.
Nó tưởng 1 trong 2 anh sẽ ngồi ghế đầu ai ngờ mỗi người ngồi 1 bên. Nhìn nó bây gìơ chẳng khác gì xúc xích kẹp giữa 2 cái bánh mì
- Yah! Anh Kin hay anh Kun lên trên ngồi đi! _ nó chịu không nổi nữa thì liếc mắt nhìn hai anh.
- Lí do? _ đáp lại lời nó là câu cộc lốc, ngắn ngủn của anh Kin. Kun thì lắc đầu tỏ vẻ không phục
- Mông 2 anh chiếm hết chỗ rồi còn đâu, em chỉ được ngồi có tí xíu nè _ nó chỉ chỉ chỗ nó ngồi rồi nhìn lại chỗ hai anh. Thật ra không có như nó nổ đâu, hai anh nó ngồi sát lại nó thôi chứ hai bên vẫn còn chỗ quá trời
Bác Hưng - tài xế nhìn bọn nó cười quá trời. Bọn nó vẫn vậy, tuy lớn xác nhưng vẫn trẻ con như hồi nào.
- Ông bà chủ tịch về Anh rồi. Ông bà có chút việc bận nên qua đó gấp _ bác Hưng nói. Mới gặp papa với mamy có ngày mà hai người lại đi rồi.
- Dạ _ nó cười tinh nghịch nhìn bác Hưng. Nó quí bác Hưng lắm, tuy rằng đã mấy năm trời nó ở bên Pháp nhưng nó vẫn luôn gọi về hỏi thăm bác.
Xe dừng ngay cổng, nó phóng nhanh vào nhà. Hai bên cổng các chú vệ sĩ uy nghiêm cúi đầu chào cả ba. Dọc đường đi thì hết các chị hầu gái, đến mấy anh vệ sĩ đều nghiêng người chào.
- Cô cậu mới về _ Bà quản gia từ trên lầu đi xuống. Nó không nói gì chỉ đáp lại cái cúi đầu kèm nụ cười nhẹ rồi phóng lên phòng
Hôm nay nó sẽ đến căn cứ của Silver Hawk ở Việt Nam. Đáng lẽ hôm qua nó định đi rồi nhưng ai ngờ lại ngủ quên trên cây đến tối luôn.
Nó leo lên giường rồi dặn cô hầu gái riêng lát 6h gọi nó dậy. Cô hầu gái lễ phép cúi đầu rồi nhẹ nhàng đóng cửa cho nó ngủ. Nó vùi đầu vào trong chăn nhìn chẳng khác gì chú mèo con nhỏ.
- Thưa cô chủ dậy thôi ạ _ cô hầu gái nhẹ nhàng đến bên cạnh gọi. Biết là gọi nó sẽ không dậy nên cô mang lên một diã canh sườn đặt đầu giường.
- Oáp! _ nó vươn vai. Theo như kĩ năng bẩm sinh mỗi khi có mùi thức ăn nó sẽ dậy. Sáng nay mấy ông anh biết chuyện này nhưng vẫn muốn phá nên mới sử dụng đến pháo.
Nó lao nhanh vào phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh nối với một căn phòng to chứa toàn đồ của nó. Áo thun thì treo riêng ở một cái tủ lớn. Quần thì treo ở các cây treo dài hết căn phòng. Giày thì để ở bục to ở giữa.
Nó lượn lờ chọn ra bộ đồ cực cool. Giày ba ta trắng, quần jean xám kèm với áo pull xanh to có dòng chữ trắng to. Đi kèm có cái vòng tay bản to đen, có đinh, dây truyền bạc hình thánh giá dài qua ngực. Điểm nhấn còn lại là cái kính đen bản to có đính vài viên đá. Cái bông tai nhỏ thường ngày được thay vào là cái bông tai vàng tròn to.
Tóc được nó búi gọn gàng lên trên, lộ rõ cái móc lai cực cool. Nó lấy từ ngăn kéo bàn ra cái nhẫn bạc hình con chim ưng đeo vào - cái nhẫn mà nó tháo ra để không ọi ngừơi biết thân phận.
Nó đi ngang qua tủ để son, sau đó nó lựa một cây son màu đỏ cherry. Với cách mix màu cực chất nên nó bao gìơ cũng làm cho những bộ đồ rất bình thường trở nên khác biệt.
Dạo bước xuống nhà, nó chào mọi người rồi leo lên xế cưng "Renevo Roter" màu đỏ đến căn cứ.
Chiếc xe dừng lại ở quán bar Black Rose. Đã lâu không đến nhưng nó vẫn nhớ đường tới đây. Cũng đâu ít gì, cũng đã 5 năm rồi. Tuy không có mặt nhưng bang của nó ở Việt Nam vẫn lớn mạnh do sự chỉ huy ngầm của nó và 2 nhỏ bạn.
Bước vào bar, có lẽ có khá ít người biết mặt nó. Nó đi lâu quá rồi mà, bang có nhiều người mới hơn.nên không biết cũng phải. Nó đi nhanh về phiá cái bàn trống ở một góc trong bar.
- Quý khách dùng gì ạ? _ anh lễ tân bước tới cúi đầu nhìn nó.
- Whislky. Gọi Bun ra đây. _ nó đáp lại vỏn vẹn. Người kia thấy lạ khi lần đầu có người gọi thẳng tên của Ca ca. Chỉ cúi đầu nhẹ rồi anh bước nhanh vào trong
- Whislky đỏ của tỉ ạ. _ Bun bước ra cầm theo chai rượu cho nó. Anh cung kính cúi đầu nhìn nó rồi cười thật tươi.
- Cảm ơn _ Nó cười nhìn thằng em trí cốt của nó. _ Tình hình ở đây thế nào?