* Ngày thứ nhất
Buổi sáng không khí thật trong lành . Nó thức dậy thức dậy từ rất sớm . Chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ , từ những hộp quà . Một bó hoa hồng .
Xe hắn đậu trước cổng nhà nó từ khi nào . Lon ton chạy ra từ trong nhà . Tay cầm hộp quà , tay cầm bó hoa . Nó nhìn hắn cười thật tươi dù hắn chẳng nhìn nó lấy một lần . Đưa quà và hoa cho hắn , nó lại cười nói .
- Tặng anh .
- Tại sao – Hắn nhìn nó khó hiểu
- Chẳng phải nói rồi sao , một tuần này tôi sẽ học cách yêu một người . Tôi thấy con trai thường hay tặng quà cho con gái khi tỏ tình nhưng tôi không thích . Ai tặng cũng được miễn nhận là được rồi . – Nó nói rồi chui tọt vào xe hắn , hắn lại một lần nữa chẳng hiểu chuyện gì . Nhưng vẫn nhận quà
- Cô muốn đi đâu
- Nhà anh . – nói gắn gọn chỉ hai từ rồi nhén luôn cái tai tai nghe lên tai
Hắn định mắng nó điên à nhưng nhìn dáng vẻ trẻ con , cộng thêm nụ cười tươi của nó làm hắn không tài nào thốt lên lời được . Đột nhiên nó quay sang làm hắn giật mình muốn lạc luôn tay lái .
– Này anh chở tôi đến siêu thị nhé !
Hắn không biết nó định làm gì nhưng vẫn làm theo ý nó .
Tốt nhất là nên chiều ý của con quỷ này nếu không biết nó sẽ làm gì Davi, thôi thì cứ kệ .
Chiếc xe lao nhanh ra đường lớn rồi phóng hút đến siêu thị lớn của thành phố . Nó và hắn bước xuống xe ai cũng nhìn , vài người còn bàn tán này nọ . Khiến hắn khó chịu ra mặc , còn nó chỉ cười toe toét . Hắn nhìn nó khó hiểu vội lên tiếng hỏi mặc dù chẳng muốn tí nào
- Hôm nay cô bị gì vậy sao cứ cười suốt .
- Tôi cho anh thấy đi chơi cùng quỷ là thế nào . Sao anh còn hỏi .
Nó nói xong chạy biến luôn vào trong , đi qua dang hàng này đến dang hàng khác . Thứ nào cũng được nó cho vào xe . Đi tới chỗ chọn cà chua . Nó thì hí hửng chọn , còn hắn thì đứng nhăn mặt như khĩ mắc phong . Cô bán hàng thấy nó vừa lựa vừa cười liền nhìn hắn . Cô đưa cho nó miếng cà chua , bảo nó thử . Hắn vừa đẩy xe đi tới cũng được cô đưa ột miếng . Miệng còn buôn câu khen ngợi .
- Vợ chồng hai cháu thật đẹp đôi .
Hắn vừa nghe xong liền quay sang nhìn cô bán hàng lắc đầu tỏ ý không phải . Nó thì vui hơn , gật đầu tỏ ý cám ơn cô rồi đi ra tính tiền .
Chiếc xe dừng trước ngôi biệt thự to đùng chỉ có mình hắn ở . Quản gia và người hầu thấy hắn về liền cúi chào . Nó theo hắn chào mọi người xong thì chạy biến vào bếp làm hắn đi kiếm muốn hụt hơi . Mọi người đang làm bếp thì nó nhảy vào khiến họ chẳng hiểu cái gì hết liền quay sang nhìn nó . Nó chỉ cười trừ rồi nói gì đó với họ . Mỗi người nhìn nhau cười cười rồi đi ra ngoài . 1 tiếng trôi qua nó vẫn hì hụt trong bếp với những món ăn của mình thật say sưa . Hắn đứng từ xa nhìn cái dáng nhỏ ấy cứ lui hui chạy tới chạy lui . Hết cắt rau lại tới nêm canh thật khiến cho người khác tò mò với sự thay đổi một 180 độ của nó . Mới hôm qua còn lạnh như cục băng mà hôm nay lại hiền , hồn nhiên trong sáng như một viên pha lê xinh đẹp , thuần khiết . Nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình . Nó quay lại thì bắt gặp hắn đang nhìn nó . Cười một cái thật tươi nó đem thức ăn ra bàn .
Hắn lịch sự ngồi xuống thưởng thức , miệng chưa kịp ăn thì đã nói
- Sao cô lại nấu ăn cho tôi .
- À chuyện này hả , tôi muốn học cách làm vợ một ngày . Tôi muốn nấu thử cho chồng mình ăn . Tôi muốn nhìn thấy chồng mình ngồi ăn những món ăn do mình nấu rồi tấm tắt khen ngon như trong phim Hàn ấy . Mặc dù tôi chẳng thích xem mấy phim đó tí nào . – Giọng nó ấm áp , dịu dàng cứ chạy vào tai hắn , cứ thao thao bất tuyệt
– Anh ăn đi .- Nói rồi cười lém lĩnh , khoé mi nó bỗng chốc ươn ướt , Nó lui vào trong rửa mặt rồi quay lại .
Hắn dùng đữa gắp miếng thịt đầu tiên sau khi nghe nó thuyết giảng . Miếng thịt vừa đưa vào miệng đã phun ra cái vèo . Nó nhìn thấy liền ngây thơ hỏi – khó ăn lắm hả ?
Hắn lườm nó một cài thật sắt , tiện tay nhén miếng thịt khác vào miệng nó . Giọng bực tức
– Cô ăn đi
Nó vừa nhấp nháp miếng thịt , miệng lẩm bẩm đủ để mình nghe . ” Được mà ” . Quay lại nhìn hắn cười cầu hoà , nó muốn biết mùi vị mấy món đó ra sao thôi . Vì mọi thứ thứ bây giờ cho vào miệng nó chỉ có một vị duy nhất nên rất khó nhân biết nó khó ăn ra sao, thật ra vì căn bệnh mà nó đã mất dần vị giác. Đôi mắt nó long lanh như hai viên thuỷ tinh lấp lánh dưới anh nắng . Ngồi nài nĩ hắn ca buổi mới chịu thử thức ăn cho nó . Nào là món này mặn như muối , món kia ngọt như đường . Canh chua thì chua như giấm . Rau luộc thì cứng như gốc cây . Trứng chiên thì còn lòng đỏ chưa chín ….. . Bao nhiêu từ chê bai đều được hắn đưa ra hết làm nó xấu hổ chỉ biết cúi gầm mặt . Thật ra thì màu sắc đều rất tốt, chì có đều là vị ăn của chùng đều thay đổi
Dọn xong đống chiến trường mà nó vừa làm ra , Ai trong nhà cũng nhìn cho nó vài cái nhìn không mấy thiện cảm , lúc đầu là ai xông xáo vào bảo mọi người ra ngoải để mình nấu , còn bảo là nấu xong sẽ dọn dẹp vậy mà bây giờ lại nằm ngủ ngon lành tại phòng khách . Hắn vừa xem tivi vừa nhăm nui tách trả , nó thì lại cuộn tròn trong tấm chăn bông đặc ở phòng khác . Đôi môi lâu lâu lại mím lại lại như đang kìm nén thứ gì đó . Hắn tuy chẳng chú ý đến nó là mấy nhưng vẫn ,luôn quan sát từ cử động cuá . Đôi tay trắng trẽo bị trầy vài vết sướt nhỏ nhưng chủ nhân của nó lại vô tâm không đối hoài tới . Hắn vừa xót lại vừa đau . Thật ra cãm giác này là gì . Nhìn thấy nụ cười hồn nhiên trên môi nó thì tất cả mọi oán hận trong lòng hắn hầu như điều tan biến nhưng nhất thới hắn không thễ nào tha thứ được cho nó mà thôi . Cứ mặc nó muốn nghĩ hắn là người thế nào cũng được .
Trời về chiều mọi thứ thật đẹp. Hắn đưa nó đi về . Đối với nó ngày đầu tiên trôi qua thật thích . Nó được học cách nấu ăn cho chồng , được chồng la mắng , được tỏ tình , được tặng hoa tặng quà cho người mình yêu . Nhưng tất cả chỉ trong một tuần , một tuần thôi . Một tuần thì mọi thứ sẽ trở về đúng quỹ đạo của nó . Đúng như thời gian trước đây khi nó chưa vào trường . Nó chưa biết tình yêu là gì ? Một tuần để nó có thể khắc ghi được những khoảnh khắc đẹp vào tim vào trí não . Dù con người ta chết đi thì trong trí óc của họ vẫn có những khoảnh khắc đẹp không bao giờ mất .
Đưa nó về xong , hắn lại lái xe về nhà . Nhìn hộp quà vứt đại ở băng ghế sau . Hắn cảm thấy có chút tôi nên đem lên phòng . Bên trong là chiếc áo sơ mi được hắn mở ra nhìn qua loa rồi vứt tại góc bàn . Thật tiếc nếu như con người ta có thêm tí tò mò nữa thì thật tốt biết bao . Vừa định nằm xuống giường thì Jun đẩy cửa bước vào . Cậu nhìn hắn một cái rồi gật đầu chào . Hắn cũng chỉ gật đầu nhẹ rồi thôi ., Ra hiệu cho Jun nói .
- Mày với Rin sao rồi?
- Không sao cả . Hết tuần này thì đường ai nấy đi .
- Mày thật quá đáng
- Tao quá đáng? Tao quá đáng hay là cô ấy quá đáng
- Tuỳ mày muốn nghĩ sao thì tuỳ , nhưng tao khuyên mày một câu thôi ” Đừng vứt bỏ thứ quý giá nhất đang bên cạnh mà lấy thứ không có giá trị để sao này người hối hận chính là mày” – Nói xong Jun đi ra ngoài mang theo cơn giận trút lên cánh của kêu một tiếng rõ to . Hắn ngồi đó với đống thắc mắc to đùng . Dạo gần đây vì chuyện của nó và Davi khiến Jun giận hắn mấy ngày
Ngoài trời lại bắt đầu mưa và lạnh . Thời gian gần đây hình như trời se lạnh thì phải . Sắp tới đông rồi còn gì .