Này Băng ! Em Là Của Tôi

Tiếng bước chân ngày một nhiều . Nắng ngoài kia vẫn đang đùa giỡn cùng gió với mây nhưng sao trong phòng này mưa lại nhiều đến vậy , lại lạnh đến vậy . Tiếng gõ cửa phòng hắn . Quản gia bước vào , trên tay là hộp quà . Một hộp quà đặc biệt .
Ein nước mắt đầm đìa chạy từ ngoài vào , Jun và Nari chạy phía sau cố ngăn cản nhỏ lại nhưng chẳng được gì bởi sự tức giận , nỗi đau đã lên đến cực điểm thì không cách nào ngăn cản được .
Bác quản gia từ phòng hắn đi ra chỉ biết lắc đầu . Chưa bao giờ bà thấy hắn khóc từ khi bà chăm sóc hắn đến nay. Chưa khi nào hắn thảm đến mức đó . Thật sự cô gái đó quan trong đến thế sao . Đạp tung cánh cửa . Ein chạy vào . Nước mắt ngắn nước mắt dài túm lấy cổ hắn mà đánh mà cào cấu . Miệng nhỏ không ngừng rít lên những từ thăm độc .

- Đồ khốn trả Thiên Băng lại cho tôi . Anh là đồ khốn là đồ ******** , vô liêm sĩ , đồ giả dối , đồ quỷ dữ sao anh không chết đi . Trả Thiên Băng lại cho tôi .
- Tôi xin lỗi
- Anh xin lỗi thì Rin có sống lại được không ? Cậu ấy có thể cười với tôi được không ?- Nhỏ nói rồi gục mặt vào lòng ngực của Jun mà khóc. Mắt Nari cũng ngấn nước nhưng hầu như không hề có một tiếng động nào

- Không sống , cô ấy làm sao? Cô ấy bị gì vậy? Tại sao tôi lại không biết gì hết ? – Hắn gầm lên như con thú dữ. Gương mặt thống khổ tột cùng
- Rin mất rồi . Ca phẫu thuật không thành công . Tất cả là tại cậu , trước đây tôi đã từng khuyên cậu nhưng chính cậu là người cố chấp , là người không muốn nghe , không muốn hiểu lời khuyên ấy . Tất cả mọi chuyện là do câu , do cậu mà ra . – Jun nói xong thì kéo Ein và Nari đi. Nari chỉ biết thở dài.
Hắn lao ra khỏi phòng khi 3 đứavừa đi , Gương mặt lấm tấm nước mắt . Hàn khí lạnh toát ra từ người hắn . Sinh nhật còn ý nghĩa gì nữa khi nó mất rồi . Nó bỏ hắn thật sao . Mất rồi thật sao . Chiếc xe lao nhanh trên đường lớn chạy nhanh đến mức cảnh sát cũng phải né vào mà không dám rượt theo . Chiếc xe vẫn chạy , chạy mãi không có điểm dừng .
Không khí biển thật thích , càm giác thoải mái hơn rất nhiều . Trên tay hắn lấp lanh thứ gì đó phản chiếu dưới ánh nắng . Chiếc nhẫn đẹp như chủ nhân nó không biết trân trọng . Đau khổ đủ rồi mối nuối tiếc . Lấy trong túi ra lá thứ chưa đọc từ hộp khăn . Sóng biển vỗ vào bờ , vang tung tóe dính lên mảnh giấy ấy vài giọt nước hay do nước mắt người rơi .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận