- Dạ rất tốt ạ _ Bun nháy mắt tinh nghịch rồi ngồi cạnh _ Chỉ có Băng tỉ về thôi ạ?
- Tỉ trốn bọn nó qua đây. Nhưng chắc bọn nó cũng sắp về rồi _ nó thở dài rồi uống ngụm rượu.
- Tỉ về tốt quá _ Từ trên sàn DJ nhảy xuống một thằng nhóc cỡ tủi nó. Nhóc nhảy xuống ôm chầm lấy nó. Vẻ mặt nhóc hớn hở lắm luôn như bắt được vàng á.
- Cái thằng này! _ nó nhéo tai thằng Tun sang một bên. Bun thì ôm bụng cười thằng em xấu số.
Ngồi nói chuyện với anh em nhà Bun-Tun một lúc rồi nó phải về. Đã hơn 10h rồi, không về thì hai anh "yêu quí" của nó cho ngủ ở ngoài
- Tỉ về ạ! Mai nhớ đến chơi nha tỉ _ Tun với Bun lí lắc nháy mắt nhìn nó rồi cười. Nó cũng cười lớn rồi vẫy vẫy hai đứa nó phóng đi. Bun và Tun là cánh tay đắc lực của nó ở Việt Nam. Bun và Tun là con trai của 1 gia đình khá giả ở đây nhưng đã theo nó từ nhỏ.
Về đến nhà cũng đã 10h rưỡi nên nó lao thẳng lên phòng. Gìơ mà gặp hai anh thì nó chỉ có đường ra vườn ngủ.
Sáng hôm sau,
- He he!!! _ nó cười nham hiểm nhìn thằng Kun đang ngủ. Hôm nay nó quyết tâm dậy sớm trả thù hai thằng anh. Cầm khẩu súng phóng thanh trong tay mà nó cười nghiêng ngả.
"ĐÙNG" tiếng đạn bay xé không khí lao thẳng vào cái hồng tâm trong tấm bia nó đặt dưới bụng anh Kun.
- Ấu dè! Trúng rồi!!! _ nó nhảy tưng tưng nhìn lỗ thủng to giữa bia.
- Yah!!!! _ Kun ngồi dậy. Ồn như vậy mà anh còn ngủ được mấy giây nữa là phước rồi đó. Anh nhìn chằm chằm vào cây súng nó đang quay trên tay với cái bia thủng ngay trước người. Anh rùng người. _ Chơi nguy hiểm thế. Nhỡ bắn lệch trúng anh mày thì sao?
- Thì chết. _ nó dửng dưng rồi quay đít ra ngoài, bỏ lại anh hai với cái đầu bốc khói. Còn bây gìơ tới anh ba - Kin
Nó nhẹ nhàng mở cánh cửa, nó biết anh ba tai thính lắm. Lát mà nghe thấy tiếng súng chắc thủng màng nhĩ. Nó ngẩng cổ lên trời rồi cười to, quên là anh nó đang trong phòng
- Á....!!! _ tiếng hét vọng ra từ căn phòng anh Kin.
- Cho chừa nha cưng, định phá anh mày à? chưa đủ trình độ đâu _ Kin nhéo tai nó lôi vào phòng
- Sao anh biết? _ nó ngơ ngơ nhìn người con trai trước mặt.
- Phòng anh Kun sát vách đó _ Kin chỉ vào bức tường gần đó. Nó "À" lên tiếng rồi định chuồn nhưng....
- Ai cho nhóc chuồn? _ Kin chống nạnh nhìn nó. Nó chả nói gì im lặng ra ngoài, phó mặc cho thằng anh đang chửi rủa.
Nó lao nhanh về phòng, cố thay đồ thật nhanh để trốn hai ông anh "trời đánh"
Hôm nay, nó không cột tóc mà thả dài. Cái nhẫn cũng được tháo và nhét vào ngăn nhỏ của cặp xách.
Cái bộ đồng phục cỷa trường được nó "phá hoại" à, nhầm "phá cách". Cái váy bị cắt ngắn lên, đi kèm là cái áo khoác nỉ đen. Giày ba ta màu trắng hiệu Nike chính hiệu được nó cho phép đi cùng. Cái dây chuyền bạc được đeo dài hình đầu lâu cực chất. Cộng kèm là cái mũ snapback quay ngược ra sau.
- Khởi hành! _ nó chạy nhanh ra cửa. Tưởng 2 ông anh chưa xong ai ngờ....
- Đi học thôi _ Kun cười ma mãnh nhìn nó. Vẫn là phong cách hàng ngày: áo sơ mi trắng, quần đồng phục kèm cái áo len đỏ cộc tay. Trên tai vẫn là cái bông tai chim ưng bạc, cái dây chuyền hình ngôi sao to chảng ngay trước ngực cùng vài cái vòng tay nam tính. Nó le lưỡi rồi phóng nhanh qua 2 anh. Nhưng.... kế hoạch thất bại. Nó bị anh Kin gĩư lại cái mũ áo không cho đi.
- Đi học với tụi ANH chứ? _ Kin trong bộ đồng phục phá cách của mình. Cái mũ snapback màu đỏ bị lật ngược ra sau. Cái áo nỉ đỏ nhấn mạnh hàng chữ trắng. Cái quần tây nhìn như cái quần jean đen vậy. Bông tai, dây chuyền, vòng tay thì nguyên bộ chim ưng bạc. Hớ hớ đúng là anh em, cả ba ai cũng chọn ình đôi ba ta trắng đầy cá tính.
- Hì hì... đương nhiên phải đi cùng chứ _ nó cười trừ rồi cùng hai anh xuống phòng ăn. Từ khi về nước đây là lần đầu nó ăn sáng... lí do cũng chỉ do ngủ nướng mà đến trưa nên ăn trưa luôn, còn hôm qua thì đi học nên không kịp ăn.
Ăn xong cả ba lên xe đến trường. Cũng theo ý nó bác Hưng dừng lại chỗ hôm qua để nó xuống xe. Nó trở lại làm con người lạnh băng, đi đâu cũng khiến cho người ta run.
Mới bước vào trường nó đã bị soi hết cái này đến cái kia. Bình thường nó sẽ không để ý nhưng lần này mấy người bu quanh cái bảng thông báo cứ chỉ chỉ nó, khiến nó bực mình.
Nó đi nhanh đến bảng thông báo, đi đến đâu tụi nó nhường đường tới đó. Nó hừ lạnh nhìn dòng chữ to đùng cùng bức hình nó cùng vào lớp với Triết Anh. Đâu đó còn dán thông tin của nó nữa chứ. Nó nhếch môi rồi đi lên lớp
Đến nhức cả đầu, mới có 1 ngày mà ai cũng để ý tới nó rồi. Ung dung đi ngang qua mọi người rồi vào lớp. Biết là thế nào cũng có bẫy nên nó đẩy đại 1 thằng vào trước.
"Ầm" Đúng như dự đoán. Nguyên 1 xô nước lạnh đổ ập vào người thằng kia. Nó đá thằng kia sang bên rồi lẳng lặng về chỗ ngồi.
"Đừng tưởng qua được tôi" nó nhếch môi rồi đá cái ghế dính keo trong. Mấy trò này bọn kia phải học tập nó nhiều. Nó nắm cổ một con ngồi gần đó và nhìn nó cười khinh.
- Nói! Ai làm _ mỗi chữ nó nói đều toát lên vẻ đáng sợ. Con bé kia có chút run run nhưng cũng vênh mặt lên:
- Không thích nói
"Chát" nó tát 1 cái vào mặt con kia
- Mày... mày biết tao là ai không? Tao là con gái công ty Minh Uyên đó _ nó gằn từng chữ rồi ôm lấy bên mặt đang sưng đỏ lên
- À... thế thì sao? _ nó đang định cho thêm cái tát nữa thì Triết Anh tới gĩư tay nó.
- Bỏ ra. _ nó lạnh lùng nhìn hắn.
- Cô thôi đi! _ hắn nói rõ từng chữ còn siết cổ tay nó mạnh hơn. Nó cười lạnh
- Nếu tôi nói không? _ Nó nhếch mép nhìn hắn
"Rầm" Tiếng bàn bị đạp khiến nó ngẩng lên nhìn
- A!! anh Thiên Vũ và Thiên Long kià _ đám con gái gần đó hét lên. Hai anh đi tới chỗ nó
- Chuyện gì vậy? _ Kun nhỏ nhẹ nhìn nó khiến cho bao ánh mắt hình viên đạn cứ nhắm vào nó mà phun
- Ai bảo chọc em. _ Nó đưa mắt nhìn cái ghế với cái xô còn đang ở lung tung. Cả hai nhìn theo nó rồi ánh mắt bắt đầu đỏ lên
- Ai làm? _ từng chữ của Kin thốt lên khiến cả lớp run, không dám hó hé. Đụng trúng em gái cưng của anh thì mọi chuyện coi như chấm hết. Thừa lúc mọi người hoang mang nó giựt mạnh tay ra khỏi tay hắn.
- Không trả lời? _ Kun nheo mắt nhìn cả lớp rồi cả đám đang bu trước lớp
- Cho nó chừa, ai bảo nó dây dưa với anh Triết Anh làm gì _ một con nhỏ chảnh chọe, môi đỏ chót, tướng đi thì ỏng ẹo làm nó súyt ói.
"Chát" Kin tát mạnh vào mặt cô ta khiến ọi người sững sờ. Từ trước đến gìơ hai anh có như vậy bao gìơ đâu
- Từ nay ai đụng đến Thiên Băng thì đừng trách tôi _ Kun lên tiếng rồi kéo nó đi. Từ nãy đến gìơ hắn bất động, không ngờ hai anh lại bênh cho nó, còn không để ý đến thằng em chí cốt của mình.
Sân sau trường,
- Nhóc có sao không? _ Kun lo lắng nhìn nó. Nó chả trả lời chỉ lắc đầu cho qua.
- Chuyện em và Triết Anh là sao? _ Kin nheo mắt nhìn nó. Nó ậm ừ kể lại chuyện hôm qua. Hai anh gật đầu rồi nhắc nó cẩn thận. Còn không quên sinh nhật năm nay sẽ công khai thân phận thật sự của nó trước thế giới. Từ trước đến gìơ cả dòng họ không hề cho ai một tin tức gì của nó. Nó được bảo mật hoàn toàn. Chắc họ chỉ nghe được việc nó là con gái và đang sống ở Pháp.
Nó vừa nghe nhạc, vừa ung dung bước vào lớp. Cũng sắp đến gìơ vào lớp rồi mà. Lúc nó trở về thì đã thấy ghế mới được thay cái kia. Nó ngồi vào bàn rồi tháo tai nghe ra để đi ngủ.
- Chào các em _ bà cô hiên ngang đi vào lớp. _ Lớp ta sẽ có thêm 2 bạn nữa. _ bà cô nói rồi kêu hai đứa mới vào lớp
- Chào các bạn! Mình tên Hà Ảnh Nguyệt. Mình mới bên Pháp về nên mong các bạn giúp đỡ _ một đứa cười cười khiến đám con trai trong lớp chao đảo
- Chào mọi người! Mình là Trần Linh Nhi. Cũng giống nó, ở Pháp về _ Con nhỏ cười mỉm rồi nhìn về phiá nó đang ngủ.
Tuy đang ngủ nhưng nó biết hết... gì mà Hà Ảnh Nguyệt, Trần Linh Nhi? Như nhớ ra gì đó nó đứng phắt dậy khiến cả lớp ngạc nhiên.
- Mày được, bỏ bọn tao.... _ Ein đang nói thì bị nó trừng:
- Im miệng!
Đứng trước sự kinh ngạc của mọi người
- Đây không phải là tiểu thư nhà họ Taylor và Wilson à? Sao bọn họ lại nghe lời cái con nhỏ nhà quê kia chứ _ một đứa nói to
Nari như để ý nó không đeo nhẫn nên không nói gì. Bọn nó đi thẳng về cái bàn phiá sau nó.
- Chào! Tôi là Lê Minh Vũ. Chắc hai bạn biết tôi _ Jun cao ngạo nhìn bọn nó
- Không! _ Ein trả lời cộc lốc. Tuy là biết rõ tên đó là ai nhưng nó vẫn cố ý nói không. Đơ vài giây sau đó Jun nói tiếp: