-Cái gì? Làm bạn gái? Anh khùng rồi hả? Nghĩ sao Bảo Ánh đi làm bạn gái anh? Cô ấy đã có Hoàng Ph...
Cô hét lên. Nhưng chưa nói hết câu đã bắt gặp ánh mắt của nó liền im lặng,bê tô cháo ăn tiếp. Còn nó,quay sang nhìn Vũ
Đại,nói:
-Cảm ơn anh vì tấm lòng và những món đồ ăn anh dành cho
tôi,nhưng tôi thật sự không thể và cũng không muốn nhận nó. Tôi
xin lỗi nhưng việc này là không thể.
-Rốt cuộc là tại sao? Em nói đi,tôi thì thua gì đối với cái tên giám đốc kia?
-Anh không thua gì cả,mà nói chính xác là không ai thua ai
cả,mỗi người có một phong cách riêng của họ,không hơn ai,không
kém ai,quan trọng là phải biết tin vào bản thân.
Nghe xong câu này là cô suýt nữa mắc nghẹn. Nó đây ư? Những
lời đó của nó nói ra ư? Một cô bé thường ngày ngốc nghếch mà hôm nay có thể nói những lời này ư? Không thể tin được!!!
-Bảo Ánh à,cậu...ừm...không có bị sốt. May quá!
Cô đặt tay lên trán nó lầm bầm.
-Cậu làm gì thế? Tớ khỏe mà,không có bị bệnh đâu!
-Vậy tại sao cậu lại có thể...?
-Tớ không biết. Nghĩ thế nào thì nói vậy thôi,mấy cái lời ấy cứ hiện lên trong đầu tớ.
-Cậu còn hiểu cả ý tớ muốn nói ư? Thật sự là không bình thường!
-Hai người nói đủ chưa? Còn tôi ở đây này!-Gã nói,sau đó quay sang nó -Bảo Ánh,hôm nay em từ chối tôi,tôi sẽ cho là vì tôi
chinh phục em chưa đủ,vậy nên tôi sẽ quay lại. Cho dù em từ chối bao nhiêu lần nữa tôi cũng không từ bỏ như lần trước nữa đâu.
Nhớ đấy!
Gã nói xong rồi bỏ ra ngoài. Nó chỉ khẽ lắc đầu,ánh mắt
hướng ra ngoài cửa sổ với một nỗi buồn xa xăm. Cô nhìn nó mà
đồng cảm. Mấy ngày nay nó thật sự khác hẳn. Ít nói,ít
cười,đến cả ăn cũng không còn hứng thú,đôi mắt tròn ấy lúc
nào cũng ánh lên một nỗi buồn. Cô biết là nó rất nhớ
hắn,chỉ là muốn giấu trong lòng,không cho ai biết và cũng không muốn ai nhắc đến,bởi vì nó sợ nếu nghe về hắn thì nó sẽ
bật khóc. Nó thật sự đã thay đổi quá nhiều,sợ là sẽ không
bao giờ còn được vô tư như ngày xưa nữa.
Không khí lặng im,không có tiếng nói,chỉ có tiếng mưa rơi tí
tách ngoài kia,những chú chim đang trú mưa ngoài hiên kêu chích
chích,còn lại thì đều im lặng. Anh bước vào,phá tan cái không
khí khó chịu này:
-Ngọc Linh,bác sĩ bảo ngày mai em có thể xuất viện rồi đấy!
-Em có thể xuất viện từ cả hai tuần trước,chẳng phải là anh đòi ở lại đây đến khi lành luôn sao? Sao giờ lại bảo về?
-Ủa,bác sĩ khám xong nói với anh là em lành hẳn rồi mà?
-Hở? Sao em không biết gì vậy?
-Em còn đau không?
-Không.
-Vậy để anh kêu bác sĩ kiểm tra lại cho em.
Thật sự là chân cô đã khỏi từ lâu nhưng mà có chịu tập đi
bao giờ đâu mà biết,làm mất thời gian ở đây. Vậy nên hôm nay cô
chính thức ra viện. Cô vui lắm,chạy nhảy khắp bệnh viện:
-Za,vui quá đi mất! Mấy tuần nay cứ nằm mãi một chỗ khó
chịu gần chết,cuối cùng cũng được tự do đi lại rồi,hahaha!
-Ngọc Linh,cẩn thận đấy! Em vừa mới xuất viện,không khéo lại phải vào thêm lần nữa.
-Anh yên tâm đi. Không có sao đâu mà. Bảo Ánh,lại đây chơi với tớ đi!
-Ngọc Linh,anh Bảo nói đúng đấy! Cậu không nên chạy nhảy mạnh quá đâu,lỡ lại bị làm sao đó thì sao?
-Bảo Ánh...cậu....
-Tớ làm sao?
-Không có gì.
Cô buồn thiu. Nó bây giờ chẳng thèm vui chơi nữa,cứ lầm lầm
lì lì,lâu lâu lại đưa ra mấy câu triết lý làm cô nghe mà thật
sự bực mình. Cô không muốn nó thế này,cô muốn nó của ngày xưa cơ,vô tư cũng được,ngốc nghếch cũng được,ham ăn cũng được,chỉ
cần nó đừng như vậy nữa. Anh nhìn cô,hiểu rõ những gì cô suy
nghĩ,đến bên vỗ vai cô,nói nhỏ:
-Bảo Ánh có lẽ cần thời gian để hiểu chuyện của Hoàng Phong...
-Nhưng cậu ấy đâu có chịu nghe giải thích chứ?
-Bây giờ em giải thích ra thì Bảo Ánh có lẽ còn đau khổ hơn. Lúc ấy cô ấy sẽ thấy có lỗi với chính bản thân mình hơn mà
thôi.
-Nhưng chẳng lẽ cứ phải để thế này à?
-Chúng ta cần cho cô ấy thêm thời gian...
-Thời gian sao?...Em không muốn,em muốn cô ấy như xưa ngay và luôn cơ!
Thế là cô kéo anh đến chỗ nó,vẻ mặt nũng nịu nhìn anh:
-Em mới xuất viện,muốn đi đâu chơi cho khuây khỏa quá!
-Đi đâu là đi đâu? Em mới khỏi,tốt nhất nên dưỡng bệnh đi!
-Ứ,em không thích! Bảo Ánh này,hay là chúng ta đi cắm trại nhé!
-Tớ ngh...
-Vậy là cậu cũng đồng ý rồi đó! Anh Bảo mà không cho em đi là em giận luôn,chúng ta chia tay đi!
-Thôi thôi cô nương,đi là được chứ gì?
-Yeah,vui quá! Vậy chúng ta mau về chuẩn bị thôi Bảo Ánh!
Cô kéo tay nó đi,anh cũng xách mất túi đồ theo sau. Ba người
họ đã quyết định đi cắm trại ở núi Zôn (tác giả tự chế
đấy!). Chuyến đi ngày mai hứa hẹn nhiều thú vị nhưng trước hết bây giờ ba bạn trẻ phải nghỉ ngơi và chuẩn bị cái đã....
Các bạn iu dấu ơi,Mun muốn nói một điều hết sức quan
trọng,đó là...truyện có lẽ sắp hết rồi đó,chỉ còn khoảng 1
đến 3 chap nữa thôi. Rút kinh nghiệm từ truyện kia,Mun sẽ cho
tiết tấu truyện vừa phải,không nhanh quá cũng không chậm quá.
Thật sự là cũng không nghĩ kết thúc nhanh vậy nhưng mà ý
tưởng nó chợt lóe lên đầu nên phải nắm bắt thôi. Mặc dù khá
buồn nhưng mà Mun cũng không thích kéo dài quá,dễ gây nhàm
chán lắm. Mun nói xong rồi đây,các bạn đọc truyện rồi nhớ ủng hộ cho Mun nhé,cảm ơn rất nhiều!