Này, Cậu Gả Cho Tôi Đi

Náo loạn đến mức này, Tiếu Tần còn nghĩ muốn giấu tính hướng của mình nữa là không có khả năng, Cảnh Viễn Phàm thật không có vì vậy mà xa lánh cậu, hơn nữa còn bắt đầu chiếu cố cậu, thương hại cùng lo sợ mà cẩn thận an ủi cậu.

“Tôi sẽ không ra ngoài làm bậy đâu, yên tâm.” Tiếu Tần nhức đầu nhấn mạnh, đẩy cái đống giấy tuyên truyền gì mà HIV với đống văn vẻ linh tinh Cảnh Viễn Phàm mang đến, trong lòng ngũ vị tạp trần. Cậu có nên cảm tạ người ta đã lo lắng chăm sóc cậu không?

Cảnh Viễn Phàm gật đầu, cảm thấy quan tâm Tiếu Tùy là trách nhiệm nặng nề.

Muốn nói trong lòng không chút để ý là hoàn toàn không có khả năng, nhưng muốn hắn bởi vì vậy là có ý kiến với Tiểu Tần này nọ  vậy cũng quá khó cho hắn. Hai người đồng cam cộng khổ từ cái gì cũng không có cho đến ngày hôm nay, Tiếu Tần không chỉ là đồng nghiệp mà còn là bạn tốt nhất của hắn, là chiến hữu giúp nhau lúc hoạn nạn.

Tiếu Tần lo lắng không yên mà lấy từ trong túi Cảnh Viễn Phàm ra một bao thuốc lá, nhìn lướt qua nhãn hiệu rồi rút một điếu đưa lên miệng. Không quen hút thuốc nên cậu ho khan liên tục.

“Cậu không biết hút mà.” Cảnh Viễn Phàm dập điếu thuốc đi, gần đây bởi vì hay đi tìm Tiếu Tần, chính mình nghiện thuốc nặng như vậy mà dường như cũng có phần quên lãng.

Hai người xem như là lặng lẽ đạt được thỏa thuận, cuộc sống và công việc vẫn như cũ, chỉ là do Tiếu Tần vứt bỏ hết mất mác cùng Cảnh Viễn Phàm tận lực cẩn thận từng li từng tí.

Thẳng đến ngày Cảnh Viễn Phàm đánh cho người đàn ông bước ra khỏi khách sạn cùng Tiếu Tần một trận.

Tiếu Tần u ám giữ lấy cánh tay Cảnh Viễn Phàm : “Cậu làm gì thế?”

“Phải là tôi hỏi cậu đang làm cái gì?” Cảnh Viễn Phàm như đang hét vào mặt Tiếu Tần.

Người đàn ông vô duyên vô cớ bị trúng đòn, không hiểu chuyện gì đang diễn ra mà biết bản thân đánh không lại Cảnh Viễn Phàm, chỉ có thể ở ngoài miệng lên tiếng kháng nghị.

Tiếu Tần đã tức giận đến không nói lên lời, Cảnh Viễn Phàm lại cười lạnh, hướng người đàn ông lạ mặt đó lên tiếng cảnh cáo : “Không xác định là ông có thể đối tốt với cậu ấy, ai cho phép ông chiếm tiện nghi của cậu ấy?”

Tiếu Tần kinh ngạc, nguyên lai Cảnh Viễn Phàm hiểu lầm. Thì ra bản thân trong mắt hắn lại không có tiết tháo như thế sao? Tiếu Tần xin lỗi người đàn ông kia nửa ngày, mãi mới khiến ông ta nguôi giận, quay đầu lại, nhìn cũng không nhìn Cảnh Viễn Phàm, trực tiếp gọi taxi về nhà.

Cảnh Viễn Phàm thở hổn hển ngồi lên xe, tài xế chứng kiến hai vị hành khách có vẻ bất thường, không nói một lời liền phóng như bay đưa người về nhà.

Cảnh Viễn Phàm đi theo Tiếu Tần đến cửa, vẫn như cái đuôi truy hỏi đến cùng : “Tiểu Tần, cậu còn không nói có tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

“Cậu tức giận làm gì?” Tiếu Tần nhìn người phía sau với ánh mắt kỳ lạ.

“Cậu làm ẩu như vậy sao tôi có thể không tức giận chứ?”

“Làm ẩu?” Tiếu Tần hừ lạnh,  “Cậu có thể có bạn gái, tôi sao không thể có bạn trai?”

“Tôi cùng Tống tiểu thư chỉ là bạn bè, không phải người yêu!” Cảnh Viễn Phàm cũng bừng lên cơn giận dữ, “Mà đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là gã đàn ông kia cậu quen được bao lâu, biết hắn là dạng người gì, có thể đối tốt với cậu hay không, cậu sao lại có thể…. có thể…..”

“Cảnh Viễn Phàm!” Tiếu Tần rất ít khi gọi cả họ cả tên hắn, gằn từng chữ nói : “Cậu có cảm thấy cậu bây giờ giống như ông chồng bị vợ cắm sừng không?”

Cảnh Viễn Phàm giật mình, hồi lâu mới phản ứng lại được, vội vàng giải thích : “Tiểu Tần, tôi là không có ý này, tôi chỉ là sợ cậu chịu thiệt,….. Tiểu Tần, tôi không có ý can thiệp vào chuyện cá nhân của cậu, nhưng là……”

“Cậu đã can thiệp rồi,” Tiếu Tần mệt mỏi lắc đầu, “Cái người đó là Trương tổng, cậu không nhớ sao?”

Cảnh Viễn Phàm lại một lần nữa giật mình, hồi tưởng lại một chút, xác thực gương mặt người đàn ông kia có chút quen thuộc : “Vậy cũng không được, mới bàn chuyện làm ăn có vài lần, hơn nữa nghe nói người kia có rất nhiều thủ đoạn, cậu cùng ông ta……”

“Cảnh Viễn Phàm!” Tiếu Tần lớn tiếng đánh gãy lời hắn, “ Ý của tôi là tôi cùng ông ta gặp gỡ là vì chuyện công việc.”

“Công việc?” Cảnh Viễn Phàm cau mày, “Đi khách sạn đàm chuyện làm ăn?”

“Cậu không hề tín nhiệm tôi sao?” Tiếu Tần không biết nên khóc hay nên cười,  “Tôi cùng ông ấy đi khách sạn chỉ vì muốn lấy chút đồ.”

“Như vậy ….” Cảnh Viễn Phàm xấu hổ, không phải là hắn đã đánh oan người ta sao, “Thực xin lỗi, Tiếu Tần, xin lỗi cậu.”

Cảnh Viễn Phàm không ngừng nhận lỗi. Tiếu Tần nhìn đôi môi người nọ khép khép mở mở, cảm giác mệt mỏi từ nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn dần phát tán. Cậu mãi mãi không giải thích rõ ràng được, muốn bảo trì khoảng cách, không được quá gần nhưng lại luyến tiếc cách xa, muốn tận lực che giấu, muốn mỉm cười thật tươi nhìn người này hạnh phúc bên người khác, lấy tư cách bằng hữu mà khoác lên bộ mặt vui  vẻ, mừng hắn thành chồng, thành cha người khác, thậm chí muốn vì hắn mà lúc nào cũng bày ra dáng vẻ cao hứng. Chôn vùi hết đi, ủy khúc cầu toàn(1), cất giấu hết cái thứ tình cảm và tâm nguyện của bản thân.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, dưới ánh sáng màu trắng bạc của ngọn đèn, cậu hôn lên đôi môi mềm mại đó, ngăn chặn lời xin lỗi và hối tiếc của người ta.

Tiếu Tần nhìn thẳng Cảnh Viễn Phàm đang ngây người : “Trước khi tôi quên được cậu, tôi sẽ không cùng người khác.”

Đã rất lâu rồi, Cảnh Viễn Phàm không có khiếp sợ như thế, xúc cảm trên môi vừa lướt qua, kéo theo biết bao bối rối và bất ngờ trong đầu.

Tiếu Tần không phải chưa hề tưởng tượng qua, chẳng hạn như sau khi thổ lộ, người trước mắt sẽ phản ứng thế nào. Nhưng mà hiện thực vĩnh viễn luôn tàn nhẫn, Tiếu Tần hiểu rõ, chính mình làm sao có thể có được loại may mắn như thế.

Cảnh Viễn Phàm trước mắt ngoại trừ sửng sốt cùng bất ngờ đến đờ cả người ra, cái gì cũng không có.

Tiếu Tần đem Cảnh Viễn Phàm đẩy ra khỏi cửa rồi đóng cửa lại.

Một lúc lâu sau, ngoài cửa không phát ra bất cứ âm thanh gì, qua thêm một chốc, trên hành lang mới vang lên tiếng bước chân rời đi lặng lẽ. Có một dòng nước lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua khuông mặt của Tiếu Tần.

Hiện tại đến phiên Cảnh Viễn Phàm lẩn trốn Tiếu Tần, tuy rằng biểu hiện kiềm chế của Cảnh Viễn Phàm cũng chỉ gọi là ẩn nấp.

Tiếu Tần bắt đầu đi quán bar uống rượu, tránh ngồi cùng xe về với đồng nghiệp, cho dù có tụ họp cũng sẽ viện cớ cùng giả vờ mình sai thời gian.

Nhìn Tiếu Tùy và Đường Nghiêu, còn có Lí Cẩm Khang cùng vị lạnh lùng bên cạnh kia, nói không hâm mộ, không ghen tị đều là lừa mình dối người. Nhưng kẻ khác có được vận số tốt, chỉ có thể trách chính mình xui xẻo. Tiếu Tần cũng đã cam chịu số phận, hồi bé có thầy tướng số nói cậu cả đời ưu sầu lo nghĩ, phúc bạc, xem ra cũng chẳng sai.

Sinh nhật Tiếu Tần vào một ngày đầu đông, ngồi một mình trong nhà hàng, Tiếu Tần chấp nhất chờ đợi năm tiếng đồng hồ, đối mặt với một bàn đồ ăn mà lại vác bụng đói đi về. Cảnh Viễn Phàm thủy chung không tới.

Hắn nói hôm nay muốn gặp một vị tổng giám đốc nào đó của cái tập đoàn nào đó.

Tiếu Tần lại biết, cái vị tổng giám đốc kia căn bản là không còn ở Bắc Kinh.

Vịn cớ mà cũng có trăm ngàn chỗ hở, nhưng lại đủ để Tiếu Tần hiểu rõ, người này cậu đã đánh mất rồi, cho dù làm bạn cũng không được nữa.

Đề cập đến chuyện từ chức một lần, Tiếu Tần thái độ hết sức kiên quyết mà ngược lại, Cảnh Viễn Phàm lại ra sức níu giữ.

“Tiểu Tần, chúng ta cùng nhau gây dựng sự nghiệp cũng không dễ dàng gì, cậu hiện tại muốn rời đi không phải là quá đáng tiếc sao?”

Tiếu Tần nhìn thẳng vào mắt Cảnh Viễn Phàm : “Không tiếc, tiền tài gì đó tôi vốn không để ý, cậu bên này đã ổn định rồi, đổi chỗ làm cũng không phải là quá khó khăn.”

Cảnh Viễn Phàm dường như có cả một bụng lời khuyên giải muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể ngồi chôn chân trên ghế hút thuốc cả ngày đến mê man.

Cảnh Viễn Phàm cũng không ngờ tới Tiếu Tần nói đi lại không chỉ là rời khỏi công ty, mà là ly khai cả Bắc Kinh. Tiếu Tần một khi đã cố chấp thì càng đáng sợ. Hắn hiểu rõ chính mình không có tư cách cản trở cậu nhưng trong thâm tâm lại xuất hiện nhưng suy nghĩ bỉ ổi, muốn ỷ vào tình cảm của đối phương để lưu người lại.

Thời điểm Tiếu Tần ở bên cạnh, cho dù là hai người không nhìn thấy mặt nhau, trong lòng Cảnh Viễn Phàm vẫn vững tin, thế nhưng nếu như Tiếu Tần đi xa khỏi nơi này, không biết còn có thể quen biết phải dạng người gì, không biết khi đó ai ở gần cậu nhất, Cảnh Viễn Phàm vừa tưởng tượng đến đây đã thấy rượu trong dạ dày đang làm loạn. Cả bàn đều chúc Tiếu Tần thuận buồm xuôi gió, chỉ có Cảnh Viễn Phàm không chút lập trường để giữ người ta lại, toàn thân càng nghĩ càng khó chịu.

Đối với Tiếu Tần là thứ tình cảm gì? Cảnh Viễn Phàm nhìn người vì uống nhiều rượu mà mặt mày đỏ bừng, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không rõ ràng đang dâng lên trong tim. Nếu chỉ là tình anh em, vì cái gì khi anh một đường, tôi một ngả lại không muốn? Nếu không có suy nghĩ không an phận với người ta thì tại sao khi người ta không ở bên cạnh, bản thân lại khó chịu như thế? Nếu như tâm tư chính mình thuần khiết trong sạch thì sao lúc này đây lại cảm thấy Tiếu Tần dưới ánh đèn trở nên quyến rũ như thế?

Cân nhắc bản thân hơn hai tháng nay, hơn hai tháng vừa trốn tránh vừa tự ngược, tựa hồ như bị vướng trong bóng đêm, bị kinh sợ và không dám tin tưởng làm ảnh hưởng đến phán đoán và thành tâm, cứ đi lòng vòng không dám đối mặt. Để rồi khi đối phương buông xuôi mới phát hiện nguyên lai chính mình vốn không hy vọng bị vứt bỏ.

Cảnh Viễn Phàm trong men say ngà ngà tự kiểm điểm bản thân, cố dùng cái đầu đang hỗn loạn nhưng không nghĩ được cái gì khả thi, càng lo sợ càng vội vàng và kích động. Ở sảnh khách sạn cùng Tiếu Tần to tiếng, ngang ngạch đem người về nhà, xúc động đã lâu thực dễ dàng biến thành khúc dạo đầu cho sự xâm phạm, trong cái tình huông cả hai người đều không thanh tỉnh, đột phá sự rụt rè trong lí trí, chỉ còn lại thân thể kịch liệt giao triền.

Cảnh Viễn Phàm liều mạng, tình cảm có thừa nhưng không chút kỹ xảo. Tiếu Tần bị đặt trên giường, tiếng thở dốc không ngừng lại tràn ngập đau khổ và chua xót nhưng vẫn không tránh được người kia cậy mạnh. Mà biết đâu, trong tâm cậu lại vui vẻ chịu đựng cũng không chừng.

Trước khi đi có một đêm cuồng hoan, ai cũng vui vẻ không phải sao. Không cần trách nhiệm, không có tương lai, không bị nỗi xấu hổ đeo bám, chỉ có nhiệt tình kề cận da thịt, phóng túng âu yếm, theo tiết tấu luật động giải phóng hết những gì đang kìm nén.

Cảnh Viễn Phàm là trong ánh nắng ban mai ngày hôm sau mà tỉnh lại. Bên cạnh trống trơn, người vừa cùng mình một đêm cuồng loạn đã đi mất rồi, chỉ còn lại chiếc khăn trải giường loang lổ màu máu cùng những vết cào trước ngực và sau lưng.

Cảnh Viễn Phàm nhảy dựng lên, ở trước giường bực bội đi qua đi lại, Cảnh tượng tối hôm qua ít nhiều cũng còn lưu lại trong ký ức, chính mình có bao nhiêu thô bạo cùng Tiếu Tần chịu bao nhiêu giày vò đều hiện lên rõ rệt, vết máu trên giường càng nhìn càng thấy đau lòng.

Cảnh Viễn Phàm cố gắng dùng mạng lưới quan hệ của mình ở Bắc Kinh tìm kiếm tất cả các khách sạn và các điểm dừng chân mà Tiếu Tần có thể ở lại nhưng vẫn là vô ích. Cả cái thành phố lớn như vậy, muốn trốn một người thực quá dễ dàng.

Cảnh Viễn Phàm thật lâu sau đó mới suy nghĩ lại cẩn thận, với tình trạng của Tiếu Tần sáng hôm đó căn bản không thể tự mình rời đi, có thể Tiếu Tùy hoặc Đường Nghiêu biết tung tích của cậu. Đáng tiếc là khi đó chính mình lập tức đã rối loạn, bị những suy nghĩ lo âu cùng bất an phá hủy đi lí trí, thật đúng là không ngờ.

Từ Bắc Kinh đuổi tới Thành Đô, Cảnh Viễn Phàm sau này hồi tưởng lại khoảng thời gian này, phát hiện thật không ngờ từ ngày Tiếu Tần rời đi, chính mình lại có thể tìm lại được cậu, cùng với việc trải qua biết bao thăng trầm. Tết âm lịch năm ấy, Cảnh Viễn Phàm lang thang ở Thành Đô, ở chỗ Tiếu mẹ không tìm được cách liên lạc, lại không thể chỉ dựa vào hi vọng ngẫu nhiên bắt gặp trên phố.

Toàn bộ đầu mối tìm kiếm đều kết thúc sau mười ngày, Cảnh Viễn Phàm không thể không chạy về lại Bắc Kinh, xuống tay ở chỗ nhà Tiếu Tùy tìm hiểu.

Khoảng thời gian Tiếu Tần rời đi này, Cảnh Viễn Phàm mới chính thức cảm nhận được hóa ra bên cạnh mình không có người này là không được. Sẽ nhớ nhung, sẽ mất hồn mất vía, sẽ nhận thấy cuộc đời này không được trọn vẹn.

Nghĩ lại khi đó không thể chịu được việc Tiếu Tần ở bên ngoài làm bậy, thì ra cũng chính là ham muốn độc chiếm của bản thân. Đáng tiếc hắn hiểu ra quá muộn, để đến lúc mất rồi mới thấy rõ những thứ kia căn bản là vô cùng rõ ràng.

Từ chỗ Tiếu Tùy lấy được số điện thoại của Tiếu Tần, lại còn phải chịu một phen châm chọc khiêu khích, Cảnh Viễn Phàm sau khi trải qua nhiều lần giày vò thì sáng sớm hôm sau cũng đến được Trùng Khánh. Ở khách sạn xa lạ đợi đến giờ rời giường bình thường, hắn mới dám gọi điện thoại.

Điện thoại vang thật lâu không ai tiếp. Hắn an ủi bản thân rằng Tiếu Tần chắc đang rửa mặt nên không nghe thấy tiếng chuông, lại gọi thêm một lúc nữa thì trực tiếp bị ngắt máy.

Thì ra kể cả điện thoại của hắn Tiếu Tần cũng không muốn tiếp nữa.

Vào lúc này, Cảnh Viễn Phàm đã không thể cầu xin giúp đỡ của người ta nữa, mờ mịt một mình ở một thành phố lớn, làm sao tìm được một người không muốn hắn tìm ra đây. Thực là một tình huống khó khăn.

Cảnh Viễn Phàm nhớ tới quyển tiểu thuyết Lí Cẩm Khang cho hắn ngày trước cũng không có tình tiết này nhưng nhà nhân vật chính là gia đình quyền thế, chỉ bằng một cú điện thoại là có thể nắm rõ toàn bộ danh sách. Xấu nhất cũng là ở trên đường tình cờ gặp cướp bóc hoặc cái gì đó rồi bệnh viện thẳng tiến, sau đó bệnh viện vô cùng có trách nhiệm sẽ thông báo cho người đàn ông đang bỏ trốn kia, cuối cùng thì là HE. Còn chính mình thì sao? Chính mình làm gì đây?

Cảnh Viễn Phàm tâm tư rối rắm hoàn toàn không hề nghĩ rằng trời cao trên kia vô cùng chiếu cố hắn. Khi hắn đang bình thường sang đường thì bị một người đàn ông bế con lái xe đụng phải, miếng sắt quét một phát lên cánh tay, thậm chí còn xuyên qua cả lớp áo lông dày, trực tiếp vẽ lên da một vệt thật dài.

Đến bệnh viện rửa vết thương cùng băng bó, Cảnh Viễn Phàm rất cơ trí nghĩ ra biện pháp.

Nhờ y tá việc gọi điện thoại vô cùng khó khăn kia. Y tá bị Cảnh Viễn Phàm năn nỉ, dụ dỗ một hồi mới đồng ý gọi, còn tận tâm giấu diếm tình trạng vết thương, chỉ nói : Tiếu tiên sinh, xin chào, bạn của ngài, Cảnh Viễn Phàm tiên sinh vừa mới bị đụng xe, đang được chữa trị tại bệnh viện chúng tôi, ngài có thể đến đây một chuyến không?

Lúc Tiếu Tần nhận được điện thoại là mới đi bàn công việc về, nghe xong mặt mũi lập tức trắng bệch, nhợt nhạt, đồng sự bên cạnh nhìn cậu đầy lo lắng. Tiếu Tần tiện tay đưa văn kiện cho đồng sự, tay chân có chút run rẩy : “Tiểu Tống, tôi có chút việc.”

Nói xong cũng không quan tâm bên kia nói gì, nhanh như gió chạy xuống ga ngầm lấy xe.

Cảnh Viễn Phàm làm sao lại chạy đến Trùng Khánh mà cậu một chút cũng không biết. Sau mấy cuộc điện thoại lần trước, cậu đã nghĩ việc này đến đây là kết thúc, không nghĩ tới hắn cư nhiên lại ở ngay thành phố này, cư nhiên còn phải nhập viện.

Taxi đến trước cửa bệnh viện, Tiếu Tần bất chấp tiền lẻ, chạy thẳng vào bệnh viện, đến đại sảnh thì đổi nhiên bị một người vụng trộm từ đằng sau ôm lấy.

Cảnh Viễn Phàm đã đợi rất lâu rồi, tuy rằng chắc chắn Tiếu tần không có khả năng không để ý đến mình “bị thương”, nhưng vẫn không tránh khỏi lo nghĩ. Gần một tháng không thấy người, nghĩ đến lại có điểm xúc động. Ngay khi hắn tính toán lời khai thế nào cho hợp lí thì Tiếu Tần cứ như vậy chạy vào. Cảnh Viễn Phàm mất rất nhiều sức mới đem người kéo được vào lòng.

Tiếu Tần thấy được mặt Cảnh Viễn Phàm liền an lòng, nhìn cánh tay đang ôm lấy mình hiển nhiên là cũng không bị thương quá nặng. Sau khi cậu kiểm tra tình trạng vết thương liền nhận ra mình đã bị lừa. Chỉ có điều so với việc người trước mặt này được an toàn, mọi thứ đều không quan trọng.

Thật vất vả mới tìm được, tất nhiên Cảnh Viễn Phàm sẽ không dại gì mà để Tiếu Tần chạy mất, nhõng nhẽo ngang bướng chạy theo về nhà hiện nay của Tiếu Tần.

Tiếu Tần vốn đang cảm thấy xấu hổ. Dù sao khi đó cũng trong tình huống như thế mà tách ra, chính là hiện tại, người trước mắt này biểu hiện thật thản nhiên, thật giống như bọn họ chỉ là người yêu không được tự nhiên sau khi ầm ĩ , náo loạn một hồi. Đúng là làm cho Tiếu Tần có phần lúng ta lúng túng. Lúc trước cho rằng khó khăn rời xa, vậy mà Cảnh Viễn Phàm là sao đây? Vì cái gì mà ngàn dặm xa xôi đến tìm cậu?

Cảnh Viễn Phàm ngồi ở phòng khách nhỏ hẹp, đảo mắt nhìn bốn phía, quan sát đồ dùng đơn sơ trong nhà. Chất lượng cuộc sống của Tiếu Tần hiển nhiên không thua kém gì trước đây.

“Tiếu Tần, vì cái gì muốn trốn anh?”

Tiếu Tần tay bưng nước trà run lên một chút, cảm thấy Cảnh Viễn Phàm hỏi loại vấn đề này quả thực độc ác. “Làm sao? Giả bộ như chưa từng có chuyện gì phát sinh? Anh vì cái gì muốn đến tìm tôi?”

Tiếu Tần tìm một chỗ cách xa trên sô pha ngồi xuống, một chút cũng không có ý tứ muốn thuận tiện cho việc nói chuyện.

Cảnh Viễn Phàm tiến đến bên cạnh Tiếu Tần, mới vươn tay liền phát giác cả cơ thể cậu đều căng cứng. Hắn đành buộc lòng thu tay về. “Tiểu Tần, vì sao phải làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Chuyện kia…. rõ ràng đã xảy ra rồi không phải sao. Anh sao có thể không tìm em, một người yêu anh, anh cũng yêu người đó mà lại để người đó ở cách xa ngàn dặm, anh không phải rất ngốc sao?”

Tiếu Tần như là lập tức không hiểu được Cảnh Viễn Phàm nói gì, phòng bị lui về một góc sô pha.

“Tiểu Tần,” Cảnh Viễn Phàm đi qua, cánh tay nhẹ nhàng khoát lên lưng Tiếu Tần, “Thực xin lỗi, anh hôm đó đã lộng thương em.”

Tiếu Tần không ngừng bới đầu : “Anh không cần để ý chuyện này, lại càng không cần vì vậy mà lừa tôi. Cảnh Viễn Phàm, anh giống như đang bố thí cho tôi vậy, khiến tôi cảm thấy ….rất đau khổ.”

“Không phải lừa em,” Cảnh Viễn Phàm đem người ghim vào lồng ngực, Tiếu Tần ban đầu còn có chút kháng cự, nhưng về sau lại tựa hồ như cam chịu, thả lỏng, nằm úp sấp trước ngực Cảnh Viễn Phàm, giống như thương cảm lại tuyệt vọng.

Cảnh Viễn Phàm vừa lòng, chậm rãi lên tiếng : “Tiểu Tần, anh đối với em làm chuyện này, tự nhiên là trong tim có em. Anh hối hận ngày đó không đủ ôn nhu, anh thừa nhận, kỳ thực bởi vì nghe em phải đi, mà anh lại không biết nên làm thế nào, che nên mới nảy lên ý muốn lưu em lại.”

“Không phải là lừa em?” Thanh âm Tiếu Tần có hơi nghèn nghẹn, nghe không rõ ý tứ nhưng Cảnh Viễn Phàm lại cảm thấy rõ ràng một mảnh ẩm ướt đang thấm dần trên vai.

“Đương nhiên là không phải,” Cảnh Viễn Phàm  siết chặt vòng tay ôm cậu, “Anh thực rất hối hận không sớm suy nghĩ cẩn thận, để em phải chịu những cái kia….cũng không phải là ý định ban đầu của anh. Anh chỉ là ngoài ý muốn, chính là nghĩ đến chuyện em có thể cùng người khác làm những chuyện kia, anh lại không cách nào chịu đựng được. Nghe nói em phải ly khai Bắc Kinh, anh chỉ biết anh đối cới em không phải không có tình cảm, chỉ là anh hiểu ra có phần muộn.”

Đầu của Tiếu Tần chôn sâu ở bả vai Cảnh Viễn Phàm khẽ lắc lắc.

“Tiểu Tần, em còn muốn ở bên cạnh anh hay không?” Cảnh Viễn Phàm ở bên tai Tiếu Tần thấp giọng dụ dỗ, hóa ra cái mà họ gọi là ôn nhu cũng không phải là thiên phú trời cho, chỉ cần có ý nghĩ muốn đối xử ôn nhu với người ta, lúc nào cũng có thể dịu dàng như thế.

Đầu của Tiếu Tần lại nhẹ nhàng gật gật.

Cảnh Viễn Phàm thở dài ra một hơi, tựa hồ như tâm nguyện đã được hoàn thành.

Tuy là trước kia Tiếu Tần thầm mến người ta lâu như vậy, thế nhưng trên thực tế, sau khi hai người chân chính thay đổi mối quan hệ, người thích ứng có vẻ tốt hơn lại là Cảnh Viễn Phàm. Sau khi trở thành người yêu, Cảnh Viễn Phàm gần như đối với việc tùy thời tùy khắc đụng chạm Tiếu Tần là rất nhiệt tình, bất kể là dùng ngôn ngư hay thân thể.

Tiếu Tần đnag nấu canh lại đột nhiên bị hai cánh tay ôm lấy từ đằng sau làm cho hoảng sợ : “Đi ra một bên, coi chừng bỏng đấy.”

“Tiểu Tần, em nấu gì đó, thơm quá.” Tên kia vừa nói vừa ở gáy của Tiếu Tần ngửi tới ngửi lui, một bộ vô lại.

Hai tai của Tiếu Tần đều đỏ lừ.

Ban đêm hai người nằm trên chiếc giường đơn của Tiếu Tần, chen chúc chật chội không cần phải nói. Tay Cảnh Viễn Phàm vẫn luôn chạy lên lưng Tiếu Tần, có đôi khi còn lần mò sờ soạng vói vào bên trong đồ ngủ. Tiếu Tần theo bản năng trốn tránh, nghĩ thế nào cũng không thông, làm sao mà một người nguyên bản là rất nghiêm túc đứng đắn, lại đột nhiên tình tình thay đổi nhiều thế này.

Cảnh Viễn Phàm khống chế thân thể Tiếu Tần : “Tiểu Tần.”

“Sao?”

“Anh tìm em gần một tháng, bắt đầu từ buổi sáng hôm đó em rời đi.”

Tiếu Tần trầm mặc hồi lâu, cho nên người này bất thình lình khờ khạo như vậy là bởi vì mất mát mà phục thù sao? “Công ty thì sao? anh một tháng không quản lý công ty rồi ư?”

“Từ xa quản lí, nhưng cũng có lúc lực bất tòng tâm, mặc kệ thế nào, tìm được em quan trọng hơn.” Cảnh Viễn Phàm tạm ngừng lại một chốc, “Cho nên em từ chức ở đây, chúng ta quay về Bắc Kinh đi.”

“Cho em một tuần đi.” Tiếu Tần cũng cố ý tùy hứng một lần, hai người thật vất vả ở Bắc Kinh đứng vững vàng trên đôi chân của mình, làm sao có khả năng nói buông tha là buông tha.

Lần thứ hai trở lại Bắc Kinh chính xác là một tuần sau đó, Tiếu Tần đương nhiên quay lại công ty của hai người, công việc ngoại giao đọng lại một đống, quả thực không phải là điểm mạnh của Cảnh Viễn Phàm.

Tiếu Tần mở tất cả cửa sổ của phòng làm việc, sau đó đi đến cầm áo khoác của Cảnh Viễn Phàm bị vứt một bên, cẩn thận kiểm tra một lần túi áo, kết quả không thu hoạch được gì. Lục đến ngăn kéo thứ hai bên trái bàn làm việc mới tìm được bao thuốc bị giấu kín.

Cảnh Viễn Phàm nhức đầu : “Này không phải là buổi chiều có phần mệt mỏi, dùng để nâng cao tinh thần sao?”

“Mệt mỏi sao anh không nghỉ ngơi một lát?”  Tiếu Tần rất bất mãn, Cảnh Viễn Phàm cái gì cũng tốt, chính là hút thuốc quá nhiều.

Thu thập lại văn kiện trên bàn, hai người cùng nhau đi xuống lầu, Tiếu Tần ấn thang máy xuống tầng thấp nhất : “Anh gần đây cũng không tăng ca.”

Cảnh Viễn Phàm đợi cửa thang máy mở ra mới kéo Tiếu Tần vào một góc sáng sủa ở bãi đỗ xe, nhẹ nhàng hôn lên miệng cậu : “Hiện tại còn có chuyện trọng yếu hơn cả tăng ca.”

Tiếu Tần thở hồng hộc, từ trong vòng tay của hắn giãy ra : “Hình như ngày trước anh giả vờ cuồng công việc vậy.”

“Đi thôi.” Cảnh Viễn Phàm mỉm cười, nhét Tiếu Tần vào xe ngồi, “Hôm nay muốn ăn hải sản tươi, đi Tứ Hoàn đi.”

“Anh cũng thành đồ phàm ăn rồi.” Tiếu Tần cài lại cúc cổ áo, hạ thấp người ngồi vào xe.

Cảnh Viễn Phàm từ bên ghế lái vươn người sang giúp cậu thắt dây an toàn : “Anh có lúc ngẫm lại, cảm thấy rất đáng tiếc. Em nói bốn năm đại học và thời gian tốt nghiệp đại học hồi đó của chúng ta, lúc hai mươi tuổi, cái lạc thú yêu đương gì gì đó một chút cũng chưa từng hưởng thụ qua, lại phí phạm vào bài vở vè xây dựng sự nghiệp.”

Tiếu Tần đập lên vai hắn một cái : “Trước đây không yêu đương khiến anh bất mãn?”

Cảnh Viễn Phàm lắc đầu : “Anh là cảm thấy nếu không hưởng thụ thì nên dốc sức mà bồi thường, ví dụ như cùng ăn cơm, đi xem phim chẳng hạn.”

Cảnh Viễn Phàm nói xong liền nhe răng cười : “Mà người có thể giúp anh đền bù nhưng nỗi hận ngày đó chính là em, anh rất vui.”

Cuối cùng hạnh phúc có đôi có cặp, không cần phải đi ước ao.

Toàn văn hoàn.

(1) “Ủy khúc cầu toàn” : Vì đại cục mà ép buộc bản thân.

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui