Này, Chớ Làm Loạn

Cao Ngữ Lam làm ra vẻ không để ý đến vụ thông đồng giữa Doãn Tắc và bố cô. Dù sao cô cũng ăn của Doãn Tắc, dùng của Doãn Tắc, ngủ với Doãn Tắc hàng ngày, nhưng cô vẫn không nhận lời gả cho anh. Doãn Tắc thỉnh thoảng để nghiến răng nghiến lợi lộ vẻ mặt bất lực khiến cô rất vui.

Doãn Tắc dần dần gia nhập cuộc sống của Cao Ngữ Lam, cô cũng dần hòa nhập vào cuộc sống của anh. Ví dụ như Nựu Nựu và Doãn Ninh có chuyện gì đều hay tìm cô, Man đầu thích bám lấy cô, thậm chí đến Doãn Thù cũng chủ động hẹn gặp cô.

Hóa ra vụ Cao Ngữ Lam không vui bỏ nhà ra đi lần trước, Doãn Tắc đã kể hết với Doãn Thù. Doãn Thù băn khoăn rất lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí đến gặp Cao Ngữ Lam.

"Thật ra em còn nợ chị một lời xin lỗi. Em không biết Ôn Sa lại làm như vậy, nhưng dù thế nào, cô ấy cũng chỉ vì em, em rất có lỗi với chị".

"Chuyện đã qua rồi".

"Anh trai em đã nói hết với em, trước đó là em xin anh ấy đừng cho chị biết sự thật, em sợ chị coi thường em. Nhưng em không ngờ bị chị phát hiện". Doãn Thù cúi thấp đầu, nói lí nhí. "Anh trai em luôn khích lệ em hãy dũng cảm lên, anh ấy nói em đã chọn con đường này thì nên ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nhưng em không dám. Trước đây anh ấy cũng thường nói, em không làm sai điều gì, em có gây ra chuyện xấu xa hay làm hại người khác đâu, tại sao em không dám ngẩng đầu. Nhưng mỗi khi đối diện với mẹ em, em lại chẳng dám nói gì cả. Sau đó xảy ra chuyện của chị, em đã khiến chị bị ảnh hưởng, vì vậy em càng không dám nói".

Cao Ngữ Lam nhíu này, cô không biết mở miệng thế nào. Cô cảm thấy bản thân đã nỗ lực thoát khỏi đáy vực của sự khủng hoảng tinh thần, bây giờ cô sống rất vui vẻ, nhưng Doãn Thù vẫn cứ sống trong hồi ức rồi tự trách bản thân, cô đột nhiên cảm thấy như vậy rất vô vị.

"Em tìm chị muốn nói chuyện gì?" Cao Ngữ Lam hỏi thẳng không hề khách khí.

Doãn Thù ngẩng đầu, mở to đôi mắt đẹp của cô trông rất tội nghiệp: "Em...em muốn xin lỗi chị".

"Xin lỗi xong rồi thì sao?"

"Hả?" Doãn Thù ngây người, xin lỗi xong rồi thì còn có thể làm gì? "Em, em...". Cô lắp bắp: "Ôn Sa nói cô ấy muốn giới thiệu công việc cho chị, nhưng anh trai em nói chị đang làm việc ở quán Tùy Tâm Uyển, hơn nữa chị rất thích công việc này. Em, em...". Doãn Tắc cố gắng suy nghĩ: "Em cũng không biết nên làm gì, chị muốn sao mới đồng ý tha thứ cho em?"

"Doãn Thù, chuyện đã xảy ra rồi, đã qua lâu rồi, chị thậm chí còn không nghĩ đến nữa. Không có gì đáng tha thứ hay không tha thứ ở đây, công việc tìm rồi sẽ có, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Chị từng oán trách, từng tức giận, chị cảm thấy bản thân rất đáng thương, cảm thấy bản thân chịu nhiều oan ức, nhưng như vậy cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Ngày hôm đó chị không phải vì em mới giận Doãn Tắc, mà là vì bản thân Doãn Tắc. Chị cảm thấy anh ấy không tôn trọng chị. Nhưng bây giờ chị hiểu rồi, muốn được người khác tôn trọng, chúng ta không thể chờ đợi một cách bị động mà chúng ta phải tự giành lấy".

Doãn Thù hình như không hiểu ý, cô chỉ nhìn Cao Ngữ Lam mà không lên tiếng.

Cao Ngữ Lam lại nói: "Doãn Tắc nói không sai, em không làm sai, em nên ưỡn ngực ngẩng cao đầu. Vụ Ôn Sa hại chị, chị sẽ tính lên đầu Ôn Sa, chị hy vọng em cũng cảm thấy cô ta không đúng".

"Không đâu ạ". Doãn Thù lắc đầu: "Chuyện đó sau này em mới biết, em cũng không tán thành. Nhưng em tương đối nhu nhược, em không dám đứng ra..."

"Doãn Thù, em không thể cả đời như vậy. Dù bây giờ em không muốn tìm bạn trai, nhưng mẹ em liệu có bỏ qua cho em không? Vài tuổi nữa thế nào mẹ em cũng bắt em coi mắt kết hôn sinh con gì đó".

"Bây giờ mẹ em cũng đã sắp xếp để em đi coi mắt rồi, nhưng em yêu Ôn Sa, em chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy".

"Thế thì em cứ yêu đi". Cao Ngữ Lam cau mày: "Bây giờ em không dứt khoát, bản thân em cũng không được vui vẻ, mà còn làm tổn thương đến người em yêu và mẹ em nữa".

"Nhưng...nếu em công khai sự tổn thương sẽ càng lớn hơn". Doãn Thù bẻ ngón tay, vẻ mặt rất buồn rầu.

"Doãn Thù!" Cao Ngữ Lam nắm tay cô: "Chị không hiểu thế giới của em nên chị nói chưa chắc đã đúng. Nhưng chị cảm thấy, đời người chỉ có từng ấy năm, em còn trẻ, em không thể che dấu cả đời, chị cũng không thể giúp gì cho em. Chị nghĩ dù bất cứ ai, cũng không thể thay thế vai trò của em trong cuộc sống và chuyện tình cảm của em, em chỉ có thể dựa vào bản thân".

Doãn Thù cắn môi, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc.

"Doãn Thù, chị nghĩ chị sẽ trở thành chị dâu của em, chúng ta đều là người một nhà. Chị hy vọng người nhà của chị có thể sống vui vẻ hạnh phúc. Em đừng oán trách bản thân, đừng nghĩ đến những chuyện không vui trong quá khứ, em hãy nhìn thẳng về phía trước".

"Em không biết có thể làm gì, em nghĩ dấu diếm được ngày nào hay ngày ấy, có lẽ sau này sẽ có cơ hội". Nước mắt Doãn Thù chảy dài trên gò má: "Em chỉ hy vọng có thể sống với người em yêu cả đời, chuyện này không liên quan đến giới tính, em chỉ yêu người em yêu mà thôi, nhưng em sợ lắm. Lam Lam, em không thông tình đạt lý được như chị, em không dám nói cho mẹ em biết, em biết nhất định mẹ em sẽ không đồng ý. Một khi mẹ em không đồng ý, em không thể nào đạt được hạnh phúc, em không dám nói với mẹ, mẹ sẽ bắt em lấy chồng mất, em còn có thể làm gì hơn?"

"Chị không biết, Doãn Thù, chị không biết em có thể làm gì. Chị không hề thấu tình đạt lý như em nghĩ, chị cũng có tính hễ gặp chuyện là trốn tránh, nhưng chị biết không nên làm vậy, chị đang nỗ lực dũng cảm hơn. Doãn Thù, em nhất định sẽ làm được. Có thể không phải bây giờ, cũng không phải ngày mai, có lẽ sẽ phải chờ lâu hơn, nhưng em nhất định sẽ làm được".

"Nếu em không bao giờ làm được thì sao? Có lẽ cả đời này em không làm được..." Doãn Thù hoàn toàn mất đi lòng tin khi nghĩ đến người mẹ nghiêm khắc của cô.

"Nếu em không làm được thì em phải lấy chồng sinh con theo ý nguyện của mẹ em. Đây là đáp án duy nhất, em còn không rõ sao?"

Doãn Thù ngây người, cắn môi trầm mặc không lên tiếng.

Cao Ngữ Lam im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Lúc đó chị có hỏi Doãn Tắc một câu rất ngớ ngẩn. Chị hỏi anh ấy, nếu chị và em rơi xuống nước, anh ấy sẽ cứu ai trước?"

"Hả?" Doãn Thù há to miệng kinh ngạc, mắt cô vẫn ngân ngấn nước: "Lam Lam, em biết bơi, anh trai em nhất định sẽ cứu chị".

Cao Ngữ Lam đen mặt, quả nhiên mọi người đều cảm thấy câu hỏi của cô rất vô vị. Cô hắng giọng ho khan hai tiếng: "Chị muốn nói, câu trả lời của Doãn Tắc là, anh ấy sẽ dạy bị biết bơi trước khi chị rơi xuống nước".

Doãn Thù cười cười: "Đây đúng là kiểu nói của anh ấy, anh ấy cũng từng nói với em điều tương tự. Anh ấy nói không thể lần nào gặp phiền phức cũng có người giúp em, người duy nhất có thể dựa dẫm mãi mãi là bản thân mình. Thật ra em làm mọi việc đều rất tốt, ngoài chuyện này ra".

"Ừ, chị muốn nói, về vụ bơi ấy, nếu chúng ta đều bị rơi xuống nước, chúng ta cùng nhau bơi vào bờ, mặc kệ Doãn Tắc".

Doãn Thù cười ha ha, vỗ tay đánh đét: "Được, được ạ. Chúng ta hãy đợi anh ấy nhảy xuống nước rồi mới bơi vào bờ, cho anh ấy bị ướt như chuột lột".

Cao Ngữ Lam nở nụ cười tươi khi tưởng tượng ra cảnh này.

"Em rất vui khi được nói chuyện với chị, Lam Lam".

"Chị cũng hy vọng em luôn vui vẻ. Bây giờ em định thế nào?"

"Em không biết, Lam Lam, bây giờ em định tiếp tục dấu mẹ em. Anh và chị nói đúng, chuyện này không ai có thể giúp em". Doãn Thù cầm tay Cao Ngữ Lam: "Lam Lam! Nếu...nếu em cần tìm người trò chuyện, em có thể tìm chị không? Chị cũng biết đấy, anh trai em là đàn ông, nhiều khi tâm tư phụ nữ anh ấy không hiểu. Còn chị gái em, chị ấy là người tương đối đơn thuần nên em không muốn chị ấy mệt óc".

Cao Ngữ Lam phì cười khi nghĩ đến Doãn Ninh,cô gật đầu: "Doãn Thù, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng. Chị sẽ kinh doanh thật tốt Tùy Tâm Uyển, chị sẽ không làm Bánh bao nữa, chị sẽ nỗ lực làm tốt công việc kinh doanh lẫn cuộc sống và chuyện tình cảm với Doãn Tắc. Em cũng phải cố gắng nhé".

Doãn Thù gật đầu, tuy cô vẫn chưa biết nên làm thế nào nhưng cô nhận được sự khích lệ to lớn. Có lẽ, cô sẽ có cơ hội giành được hạnh phúc trong tương lai.

Cao Ngữ Lam tiếp tục cố gắng như lời cô nói.

Tùy Tâm Uyển dần dần đi vào nề nếp. Hoạt động hợp tác lần thứ hai với tạp chí cũng rất thành công. Tạp chí có ý định hợp tác lâu dài, Cao Ngữ Lam đưa ra đề án "Khóa học ẩm thực thời trang. Sau khi thương lượng, phía tạp chí quyết định nhận lời.

Thời khóa biểu của khóa học được lập ra rất nhanh, quán cũng bắt đầu trang trí nội thất, sản phẩm tuyên truyền cũng được làm ra. Nựu Nựu và Man đầu chụp ảnh quảng cáo với bánh mỳ và đồ uống tạo ra hình ảnh thú vị ấm áp, Doãn Ninh có tạo hình cô giáo dạy làm bánh gato vừa xinh đẹp vừa có khí chất. Bộ ảnh của Doãn Tắc cũng rất ấn tượng, trong đó có một tấm anh đứng trước bàn bếp ở nhà bếp xa hoa của nhà hàng Thực. Hai tay anh chống lên bàn bếp, miệng nở nụ cười đầy cuốn hút, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể "giết người".

Hết cách rồi, ai bảo khách hàng tiềm năng của Tùy Tâm Uyển phần lớn là phái nữ.

Doãn Tắc tỏ ra không hài lòng khi Cao Ngữ Lam "bán sắc" và sức hấp dẫn của anh để quảng cáo cho nhà hàng: "Anh là chồng em, em biết không? Em nên dấu anh đi mới đúng, sao có thể san sẻ anh với người phụ nữ khác?"

"Anh nghĩ ngợi nhiều rồi, chồng yêu". Cao Ngữ Lam dỗ anh.

"Nhanh, nhanh lên". Doãn Tắc tỏ vẻ nóng ruột: "Em nhất định phải "chấm mút" anh vài lần trước khi người phụ nữ khác động đến anh, sau đó em nhất định phải bảo vệ anh, không được để họ chạm đến một sợi lông của anh".

"Anh đừng diễn nữa". Cao Ngữ Lam tát nhẹ vào mặt Doãn Tắc.

"Em đối xử với anh chẳng tốt một chút nào". Đồng chí Doãn Tắc làm nũng.

"Thế thì em phải làm sao?" Cao Ngữ Lam thở dài, tiếp tục dỗ dành ông xã.

Doãn Tắc nhếch mép cười: "Anh đã để tấm hình em thích nhất làm hình nền vi tính và di động của em. Anh còn làm khung ảnh đặt lên bàn làm việc của em và đầu giường của chúng ta".

Cao Ngữ Lam kinh ngạc há hốc miệng, anh làm những việc này từ bao giờ vậy?

Doãn Tắc tiếp tục nói: "Em phải đối xử tử tế với ảnh của anh, không được xóa đi cũng không được đổi hình khác. Em phải ngày ngày nhớ đến anh". Doãn Tắc dứ dứ nắm đấm: "Anh tuyệt đối không cho em cơ hội thay lòng đổi dạ".

Cao Ngữ Lam sa sầm mặt, ấu trĩ kinh khủng, cô thật sự phục anh quá!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui