Này, Chớ Làm Loạn

Dưới sự nỗ lực của tất cả mọi người, công tác chuẩn bị khóa học ẩm thực của Tùy Tâm Uyển được tiến hành hết sức thuận lợi, Cao Ngữ Lam và Doãn Ninh rất vui nên họ làm việc hết mình mà không thấy mệt mỏi.

Quách Thu Thần cách một hai ngày lại xuất hiện ở quán, tìm mọi lý do để giúp đỡ. Thậm chí lúc Doãn Ninh bận rộn, anh ta còn chủ động đề xuất đưa đón Nựu Nựu đang học lớp vỡ lòng trường mẫu giáo. Anh ta vì vấn đề lên tiểu học của Nựu Nựu mà nghe ngóng tìm hiểu khắp nơi, với mục đích muốn tìm trường tốt cho Nựu Nựu.

Cao Ngữ Lam dù chậm hiểu đến mấy cũng phát hiện ra điều bất thường. Một người đàn ông bình thường nhiệt tình với bạn bè cỡ nào cũng không tới mức như Quách Thu Thần.

Khi cô nói chuyện này với Doãn Tắc, Doãn Tắc cười cười: "Em đúng là chẳng tinh ý gì cả, đến giờ mới phát hiện?"

"Hả? Anh đã sớm biết rồi sao?"

"Tất nhiên rồi, nếu không anh ta cả ngày loanh quanh bên em, anh làm sao có thể chịu để yên?"

Cao Ngữ Lam "xì" một tiếng, lại hỏi tiếp: "Chị Doãn Ninh có biết không?"

"Chắc là...biết".

"Sao giữa từ "chắc" và từ "biết" anh ngừng lại lâu thế? Anh cũng không xác định sao?"

"Mỗi khi anh hỏi chị ấy, chị ấy đều chuyển đề tài khác, giống như không bận tâm ấy. Nhưng anh cảm thấy chị ấy đang suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này".

Cao Ngữ Lam đột nhiên tràn đầy tinh thần "bà tám", cô hỏi tiếp: "Chị ấy nghiêm túc suy nghĩ thế nào?"

"Em nên đi hỏi chị ấy". Doãn Tắc cảm thấy rất buồn cười khi nhìn bộ dạng của Cao Ngữ Lam, vẻ mặt cô trông rất đáng yêu.

Cao Ngữ Lam quắc mắt, đập vào vai anh: "Anh có nói không hả?"

"Nói, nói. Em đúng là ngày càng hung dữ". Doãn Tắc cười nhăn nhở: "Bởi vì thời gian này chị gái anh rất nghiêm túc. Em cũng biết đấy, phụ nữ hễ đụng đến chuyện tình cảm là trở nên rất nghiêm túc. Vì vậy anh nghĩ chắc chị ấy biết tình cảm của Quách Thu Thần, chị ấy không nhắc đến vấn đề này có lẽ do chị ấy vẫn chưa nghĩ thông suốt".

"Cũng có lẽ anh Tiểu Quách vẫn chưa nói gì nên chị Doãn Ninh không tiện tỏ thái độ".

"Chắc chắn chưa nói, nếu anh ta nói rồi, chị gái anh không đến nỗi giả bộ ngốc nghếch như vậy. Thật ra chị ấy không có niềm tin với chuyện tình cảm. Chị ấy từng nói không muốn kiếm đàn ông nữa mà một mình nuôi Nựu Nựu lớn khôn. Nhưng hiện tại chị ấy không đuổi anh Tiểu Quách đi, có nghĩa chị ấy cũng có cảm tình với anh ta".

"Phức tạp quá". Cao Ngữ Lam thở dài: "Thật ra anh Tiểu Quách là người không tồi, em cảm thấy chị Doãn Ninh có thể cân nhắc. Chị ấy còn trẻ, không nên từ chối đón nhận hạnh phúc chỉ vì tên đàn ông xấu xa đó".

"Đúng rồi, suýt nữa anh quên mất". Doãn Tắc đột nhiên nhớ ra lời ủy thác của người nào đó: "Mạnh Cổ bảo anh nói với em, xin em chuyển lời đến Trần Nhược Vũ, nói nếu Trần Nhược Vũ còn không thành thật, thì bảo cô ấy hãy đợi đấy".

Cao Ngữ Lam không hiểu: "Ý anh ta là gì?"

"Anh cũng không biết, nguyên lời Mạnh Cổ là như vậy, nếu không thành thật thì bảo cô ta hãy đợi đấy".

"Nhược Vũ đã nói không đi tìm anh ta rồi, anh ta còn muốn gì nữa?" Cao Ngữ Lam nhớ lúc trước Trần Nhược Vũ nói mặt nóng áp vào mông lạnh gì đó, chắc chắn là bị bác sỹ Mông Cổ ức hiếp. Trần Nhược Vũ đã nói sẽ không đi tìm bác sỹ Mông Cổ, vậy mà bác sỹ Mông Cổ lại dám gây phiền phức cho cô ấy?

Cao Ngữ Lam càng nghĩ càng không vui, cô nói với Doãn Tắc: "Anh hãy nói với người anh em đáng ghét của anh, em sẽ không chuyển lời hộ anh ta. Tốt nhất anh ta đừng bắt nạt Nhược Vũ, nếu không anh ta hãy đợi đấy!".

"Giồi ôi, Bánh bao nhỏ nhà tôi ngày càng tiến bộ, ngày càng oai phong quá". Doãn Tắc bày ra vẻ hài hước: "Lại đây, lại đây, mau nói với chồng em, em định cho bác sỹ Mông Cổ biết tay kiểu gì? Anh nói cho em biết, tên đó không những mồm mép điêu ngoa mà còn bụng dạ hẹp hòi, mặt dầy không chịu nổi, hắn không phải loại người dễ đối phó đâu".

Cao Ngữ Lam lườm Doãn Tắc, những hình dung từ này mà áp dụng lên người anh cũng không sai một ly nào, anh còn nói người khác mà chẳng ngượng gì cả. "Anh ta dễ đối phó hay không em chẳng cần biết, em có đích thân ra tay đâu, vì tự nhiên sẽ có người giúp em".

"Ai giúp em?"

"Anh chứ còn ai nữa".

"Không không, một bên là anh em tốt, một bên là vợ yêu, chuyện này thật sự làm khó cho anh quá, anh không thể giúp em, anh chỉ đứng vòng ngoài theo dõi thôi".

Cao Ngữ Lam không tranh luận với Doãn Tắc, cô nói thản nhiên: "Tóm lại nếu anh ta bắt nạt Nhược Vũ, em sẽ đối phó anh, đến lúc đó xem anh có giúp em không?"

Doãn Tắc ngây người, vợ yêu của anh đối phó anh? Thủ đoạn cô dùng để đối phó anh...anh không thích một chút nào.

"Bà xã, bà xã". Doãn Tắc lập tức nhăn nhó: "Vừa rồi anh chỉ trêu em thôi, anh em làm sao quan trọng bằng vợ yêu chứ. Em bảo anh làm gì thì anh sẽ làm theo. Em yên tâm đi, chỉ cần bác sỹ Mạnh Cổ khiến em không vui, anh sẽ xử lý hắn".

"Chẳng phải anh nói anh ta mồm mép điêu ngoa, bụng dạ hẹp hòi, mặt dày không dễ đối phó hay sao?"

"Bà xã, em nên có lòng tin với chồng em, anh đâu có kém hắn điểm gì, em giao cho anh là được rồi, em yên tâm đi".

Cao Ngữ Lam mỉm cười hài lòng. Trong khi Mạnh Cổ đang trực ở bệnh viện hắt xì hơi liên tục.

Buổi tối hôm đó, Doãn Tắc gọi điện thoại cho Mạnh Cổ báo tin vợ yêu của anh không muốn chuyển lời giúp anh ta. Doãn Tắc còn nói anh sẽ đứng về phía bà xã, bảo Mạnh Cổ không được khiến Trần Nhược Vũ không vui, nếu không chọc giận đến hai họ Doãn Cao, huynh đệ buộc phải chĩa mũi kiếm vào nhau thì không hay chút nào.

Mạnh Cổ im lặng nghe xong chỉ nói một câu: "Tên khốn khiếp, cậu là đồ dâm tặc trong đầu chỉ chứa đàn bà, ai làm huynh đệ của cậu". Nói xong anh ta liền cúp máy.

Doãn Tắc trừng mắt với điện thoại, kêu oa oa: "Ai nói trong đầu tôi toàn chứa đàn bà, tôi đây chung tình, trong đầu tôi chỉ có mỗi Lam Lam nhà tôi". Nói xong anh lại lẩm bẩm: "Nhưng Lam Lam nhà tôi cũng là phụ nữ, câu "trong đầu toàn đàn bà" không sai chút nào".

Doãn Tắc quyết định không thèm để ý đến người anh em dám cúp điện thoại của anh. Nói chuyện với anh ta đúng là lãng phí thời gian và tình cảm, bây giờ anh còn chính sự cần giải quyết, đó là đi tìm vợ yêu chơi trò tình nồng thắm.

Cao Ngữ Lam tưởng Doãn Ninh và Trần Nhược Vũ sẽ có động tĩnh trong thời gian này, kết quả không có chuyện gì xảy ra.

Hai tháng trôi qua rất nhanh, công tác chuẩn bị Tùy Tâm Uyển đã hòm hòm, chỉ đợi qua Tết là có thể chính thức mở khóa học. Tuy nhiên Cao Ngữ Lam cảm thấy không tận dụng cơ hội trước Tết để tuyên truyền thì hơi lãng phí, thế là cô quyết định triển khai sớm hơn kế hoạch. Cô bán một số thẻ hội viên đồng thời tổ chức buổi lên lớp miễn phí trước Tết, chị em Doãn Ninh Doãn Tắc cùng bắt tay dạy mọi người làm một số món ăn truyền thống, bánh gato...

Hoạt động đạt thành công lớn, từ trong ra ngoài quán chật ních người. Tất nhiên số lượng người bắt tay thực hành chỉ có hạn, những người đứng bên cạnh cầm máy ảnh thu hình và ghi chép rất cẩn thận.

Doãn Ninh chưa từng bị nhiều người vây quanh như vậy, cô tỏ ra vô cùng căng thẳng. May mà có Doãn Tắc khuấy động không khí, anh ăn nói hài hước, động tác khéo léo tự nhiên, giảng giải các bước làm món ăn rất rõ ràng dễ hiểu. Anh còn kiên nhẫn trả lời từng thắc mắc của mọi người, khiến không khí tại hiện trường vô cùng náo nhiệt.

Thẻ hội viên các khóa học được bán hết ngay tại chỗ. Đến nguyên liệu và đồ dùng làm bếp phục vụ cho khóa học cũng tiêu thụ không ít.

Cao Ngữ Lam biết hoạt động này đạt thành công lớn.

Đây không phải hoạt động lớn nhất cũng không phải hoạt động có ảnh hưởng nhất mà cô từng tham gia, nhưng là hoạt động khiến cô xúc động nhất. Khi chứng kiến cảnh khách hàng rất nhiệt tình và tỏ thái độ tích cực, Trần Nhược Vũ hết lời khen Cao Ngữ Lam lợi hại. Những người quen khác như Quách Thu Thần, Lôi Phong và Mạnh Cổ đều đến chúc mừng cô.

Sau khi hoạt động kết thúc, Cao Ngữ Lam tổng kết lại, khóa học của cả quý một năm sau đã bán hết, nguồn cung cấp thực phẩm và đồ dùng không cần bàn đến, tình hình tiêu thụ các hoạt động phối hợp tốt hơn sự tính toán của cô. Còn nữa về mặt nhân lực thì căng hơn cô tưởng, tuy sau này mỗi buổi lên lớp không đông như hôm nay nhưng bọn cô thu phí không thấp, nhất định phải phục vụ tốt. Từ hoạt động hôm nay, có thể thấy còn tồn tại nhiều vấn đề cần giải quyết.

Cao Ngữ Lam tập trung tính toán, ghi chép chi tiết. Cô không chú đến Doãn Tắc chăm chú nhìn cô hồi lâu bằng ánh mắt ông chồng bị bỏ rơi. Đợi đến khi cô ngẩng đầu, quán đã không còn một bóng người.

"Quán đã đóng cửa, mọi người đều đi cả rồi". Doãn Tắc nói: "Nựu Nựu tức giận vì mọi người bận rộn không để ý đến con bé, anh Tiểu Quách phải dùng công viên giải trí để dỗ nó, chị gái anh cũng đi cùng bọn họ. Lôi Phong về nhà với vợ, Trần Nhược Vũ và Mạnh Cổ sau khi cãi nhau một chặp cũng bỏ đi mất. Bây giờ chỉ còn lại mình anh một lòng trung thành không rời xa em, em có cảm động không?"

Cao Ngữ Lam ngây người, cô mới chỉ tập trung vào việc kinh doanh một lúc, chớp mắt đã không thấy một bóng người.

"Em đã tính xong chưa?" Doãn Tắc cốc vào đầu cô.

"Rồi". Cao Ngữ Lam gật đầu: "Doãn Tắc, sang năm em nhất định sẽ khiến quán kiếm ra tiền".

"Được". Doãn Tắc ôm ngực: "Anh cảm động quá, sao anh có thể nhặt được một cô vợ tốt như vậy chứ. Nếu cô vợ này mà đồng ý kết hôn, đừng để anh làm người chồng bị bỏ rơi thì anh càng viên mãn hơn".

Cao Ngữ Lam đập vào người anh: "Anh đừng diễn nữa".

"Vậy em nói đi, rốt cuộc bao giờ em mới đồng ý gả cho anh". Anh đã cầu hôn nhiều lần rồi, cô còn định thế nào nữa.

Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ: "Đợi đến lúc em muốn gả chồng, tự nhiên sẽ gả thôi".

"Lúc nào em mới muốn gả?"

"Chuyện này phải trông chờ vào anh".

Doãn Tắc khép hờ mi mắt: "Đây là một lời thách thức?"

"Không phải". Cao Ngữ Lam xua tay, nói đùa, cô đấu không lại anh, cô không muốn chọc vào ý chí chiến đấu của anh. Cô chỉ là cảm thấy, cô vẫn cần một chút động lực, động lực lấy chồng.

"Anh phải làm thế nào?"

"Em muốn một lời cầu hôn cảm động và hoàn hảo".

"Cảm động và hoàn hảo?"

"Người ta là con gái, cũng có lòng hư vinh mà, anh không thể suốt ngày nói chúng ta kết hôn đi, là em lập tức gả cho anh. Một khi lấy chồng là sẽ nhanh chóng trở nên già nua cằn cỗi nên trước đó em muốn được oai phong một tý".

"Oai phong một tý?" Doãn Tắc nhướng mày: "Nếu anh khiến em oai phong, em sẽ đồng ý lấy anh?"

"Không phải là oai phong kiểu đó". Cao Ngữ Lam trề môi, ý cô không phải sử dụng bạo lực.

"Anh biết rồi". Doãn Tắc gật mạnh đầu. Cao Ngữ Lam nhìn anh, có chắc là anh biết thật không? Bởi đến bản thân cô cũng không hiểu làm thế nào mới oai phong?

Loáng một cái đã đến Tết, Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam đưa Doãn Ninh và Nựu Nựu cùng anh bạn nhỏ đáng yêu Man đầu về thành phố C ăn Tết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui