Này, Đến YY Đi

Sắp tới nhà, Tịch Dương đột nhiên dừng lại, gọi tên Vương Tử Duệ.

“Vương Tử Duệ.”

“Có!” Vương Tử Duệ kích động đáp, mừng rỡ trước sự chủ động của Tịch Dương. Trên mặt hắn tươi cười hớn hở, nhưng vì lời nói tiếp theo của Tịch Dương mà xám xịt chán nản vạn phần.

Tịch Dương nói: “Anh đừng quấn lấy tôi có được hay không? Tôi không thích anh.”

Vương Tử Duệ cho rằng sự nỗ lực suốt mấy ngày nay của hắn có thể khiến quan hệ giữa hai người chuyển biến tốt đẹp, nào ngờ chỉ là hắn ảo tưởng.

“Tuy rằng chuyện lần trước đối với em mà nói là đáng ghét, nhưng em không thấy được thành ý của anh sao? Đây là lần đầu tiên anh yêu một người đến thế, không thể cho anh một cơ hội sao?” Lời này càng nói càng thấy thô lộ, lúc này Vương Tử Duệ đã có chút mất bình tĩnh, kiệt lực biện giải. Chuyện đã xảy ra không thể nào coi như chưa từng có, hiện thực chính là nhờ đó mà hắn quen được Tịch Dương.

Tịch Dương vẫn lắc đầu.

Vương Tử Duệ không tiếp tục dài dòng, mặt khác chuyển sang thuyết phục Tịch Dương: “Hôm nay trạng thái của em không tốt, nói đều là mê sảng thôi. Anh về trước vậy, em cũng về nhà ngủ một giấc cho khỏe đi.”

Nói xong, Vương Tử Duệ liền quay đi không ngoảnh lại, e sợ Tịch Dương sẽ tiếp tục nói lời tổn thương.

Tịch Dương buồn bã nhìn theo bóng lưng Vương Tử Duệ xa dần, cho tới tận khi biến mất trong tầm mắt mới xoay người vào nhà.

Mấy ngày sau, cả người Tịch Dương đều có vẻ không yên lòng, ngay cả môn chuyên ngành nghe giảng vào tai nọ cũng ra tai kia.

Bàn của Tịch Dương chỉ có hai người, Tịch Dương cùng Phương Chinh, ngồi cách nhau một khoảng. Từ sau khi nghe được cuộc đối thoại kia, Tịch Dương cố gắng tránh né Phương Chinh, có thể không gặp thì tận lực không gặp, bởi vì hắn là một tên đểu giả.

Tịch Dương ngồi sát tường, muốn ra ngoài phải đi qua Phương Chinh. Tan học rồi, Tịch Dương đứng dậy đi ra, vừa lúc Phương Chinh rời khỏi chỗ dọn túi.

Tịch Dương thở nhẹ một hơi, khi đi về phía trước, chỉ nghe cạch một tiếng, là tiếng cốc vỡ. Anh nhìn lại theo phản xạ, dưới đất có một đống mảnh nhỏ. Là túi của anh không cẩn thận quệt vào đánh rơi cái cốc.

Người trong lớp nghe được tiếng động đều hướng mắt nhìn về phía họ.

Tuy rằng chỉ là một cái chén, nhưng nếu là Tịch Dương làm vỡ, không thể yên lặng bỏ đi được. Anh kiên trì tới trước mặt Phương Chinh hỏi: “Bao nhiêu tiền, tôi đền cho cậu.”

Phương Chinh cầm một mảnh vỡ khá lớn lên, vuốt ve hoa văn bên trên, nhíu mày nói: “Tịch Dương, cậu không đền được đâu. Đây là đồ cổ, vận chuyển từ nước ngoài về đây.”

“Cậu đùa sao?” Dùng một cái cốc còn chơi đồ cổ.

“Tôi có mang theo hóa đơn đây, cậu muốn xem không?”

Tịch Dương liếc mắt nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, đã thành mảnh vụn rồi, đương nhiên không nhìn ra hình dạng gì nữa.

Phương Chinh quả thực lấy hóa đơn ra. Giá là mười lăm vạn.

“Tuy rằng chúng ta là bạn học, nhưng đó cũng là báu vật, sau này còn có thể tăng giá, bị cậu làm hỏng như vậy, chẳng khác nào vứt đi. Tịch Dương, ngại quá.” Phương Chinh tranh thủ đổ thêm dầu vào lửa, nhìn có chút hả hê.

Tịch Dương xiết chặt nắm tay, bạn bè trong lớp đang rầm rì thầm thì với nhau. Tịch Dương không biết Phương Chinh có phải cố ý giăng bẫy chờ anh nhảy vào hay không. Anh tiện tay cầm lấy một mảnh nhỏ, “Nó đáng giá như vậy, tất nhiên tôi sẽ đền cho cậu.”

Ra khỏi trường học, Tịch Dương đặc biệt tìm tới cửa hàng cầm đồ, chủ hàng là một ông già đeo kính, thoạt nhìn rất đáng tin. Tịch Dương đưa mảnh vỡ cho ông ta, nhờ ông giúp giám định giá trị một chút.

Mặc dù chỉ là mảnh vỡ, nhưng người trong nghề vẫn có thể suy đoán được.

Ông chủ lấy kính lúp ra, kiểm tra cẩn thận, thỉnh thoảng lại cau mày. Tịch Dương kiên trì chờ ở một bên.

“Hoa văn trên mảnh vỡ này rất nhỏ, sờ bề mặt rất trơn bóng, dựa vào chữ trong con dấu hẳn là triều nhà Minh.” Ông chủ cân nhắc một phen, Tịch Dương nghe đã biết anh xong đời rồi.

“Cái này đại khái bao nhiêu tiền.”

“Ông nghĩ ít nhất cũng phải trên mười vạn, bởi vì nó bị vỡ nên không thể nói chính xác.”

Cũng không dưới mười vạn sao, Tịch Dương cầm mảnh vỡ lại, cảm ơn sự giúp đỡ của ông, gục đầu rời đi.

Khi quay lại cổng trường, Vương Tử Duệ đột nhiên nhảy ra. “Tiểu Dương, em đi đâu thế, anh còn tưởng em đi mất rồi.”

“Không có gì, tôi phải về đây.”

“A.” Vương Tử Duệ cứ theo thường lệ tự động đi theo anh.

Trong lòng Tịch Dương tràn đầy ảo não, nhức nhối. 15 vạn không phải con số nhỏ, nhưng lại mất oan uổng như thế. Một lần vung ra nhiều tiền như vậy, số còn lại sẽ chẳng còn bao nhiêu. Tiền bố mẹ gửi ngân hàng cùng phí bồi thường vốn đã dùng gần hết, lại xảy ra chuyện bực mình này.

Cho tới khi về tới nhà, Vương Tử Duệ định tự động rời đi, miễn cho bị người ta đuổi đánh, nào ngờ lại được gọi lại.

“Vương Tử Duệ.”

“Hả?”

Trái tim Vương Tử Duệ đập rất nhanh, sợ rằng em ấy lại muốn nói mấy lời đáng ghét.

Tịch Dương nhìn Vương Tử Duệ mãi mới chịu mở miệng: “Công việc lần trước anh bảo, giờ còn không?” Nói xong, anh còn mất tự nhiên dời ánh nhìn đi, không dám nhìn Vương Tử Duệ.

Cuối cùng vẫn phải nhờ tới hắn ta.

Nhưng với Vương Tử Duệ thì đó là vinh quang: “Còn chứ, lúc nào cũng được.” Tuy rằng không biết sao đột nhiên Tịch Dương lại thông suốt, nhưng đấy tuyệt đối là chuyện tốt.

“Tôi muốn làm.”

“Không thành vấn đề.” Vương Tử Duệ thoải mái đáp ứng, đang định nói thêm gì đó, Tịch Dương lại nhắc nhở: “Nhưng anh cũng đừng vì thế mà mơ tưởng.”



“A.”

Kỳ thực Vương Tử Duệ nghĩ để Tịch Dương tới dọn dẹp nhà hắn là được rồi, rồi sẽ trả tiền lương cho anh, tất nhiên là bao ba bữa một ngày. Nói làm liền làm, anh theo Vương Tử Duệ trở về nhà hắn.

Khi tới nơi, nhìn cả căn phòng bừa bộn như ổ chó khiến Tịch Dương hiểu ra tại sao Vương Tử Duệ cần một người tới dọn dẹp đến vậy. Không có lửa làm sao có khói.

Bỏ cơm tối đã mua vào trong tủ lạnh, anh định quét tước dọn dẹp xong mới làm.

Đi tới phòng khách, Tịch Dương thu dọn đơn giản một lượt, rất nhanh đã sạch sẽ. Vương Tử Duệ cũng bắt đầu tiếp cận, muốn giúp anh, nhưng Tịch Dương ngăn cản hắn.

Vương Tử Duệ ngượng ngùng cười: “Vậy được rồi, anh trở về phòng, tránh cho em mất tự nhiên.”

Tới khi Vương Tử Duệ quay lại, từ nhà bếp truyền tới mùi hương thơm phức ngon miệng. Tịch Dương đã nấu xong cơm, rửa tay sạch sẽ, cầm lấy túi, nói với Vương Tử Duệ: “Tôi về đây, ngày mai trở lại dọn dẹp sau.”

Vương Tử Duệ không tìm được cớ giữ người lại, đành phải “ừ” một tiếng, nhìn theo bóng người xa dần, sau đó ăn vội ăn vàng mỹ thực do Tịch Dương làm như hổ đói.

Từ sau khi Tịch Dương nhận công việc ở nhà Vương Tử Duệ, tới bữa trưa cũng tới nấu cho hắn ăn, tiện thể ăn luôn ở đó. Không biết vốn là thói quen sinh hoạt của Vương Tử Duệ không tốt hay là hắn cố ý quấy rối anh, mỗi lần tới nhà hắn đều rất bẩn thỉu, bừa bộn.

Được rồi, làm việc nhiều, nhận tiền của người ta mới thấy an tâm. Hôm nay Vương Tử Duệ không có nhà, khi Tịch Dương dọn dẹp tới phòng ngủ, nhìn thoáng qua thấy trên tủ đầu giường có một khung ảnh.

Hôm qua anh quét dọn đâu có thấy cái này. Ảnh chụp trong đó là một bên mặt Tịch Dương đang cầm chổi quét rác trong nhà hắn, chẳng biết bị Vương Tử Duệ chụp trộm lúc nào đem đóng khung.

Đây chắc là cố ý bày ra cho anh nhìn mà. Tịch Dương buồn bực úp sấp khung ảnh xuống, nhắm mắt làm ngơ.

Chờ tới khi Tịch Dương làm xong bữa trưa, Vương Tử Duệ mới gọi điện nói có việc không thể về, nhưng muốn Tịch Dương chờ hắn về mới được đi. Tịch Dương chỉ ăn uống đơn giản, không biết Vương Tử Duệ đang bày trò gì, cũng may chiều nay anh không có tiết học. Xem TV một lúc, nhàm chán tới mức buồn ngủ, anh nghĩ Vương Tử Duệ hẳn sẽ không về sớm, liền nằm trên sô pha chợp mắt một chút.

Chẳng biết qua bau lâu, trong thoáng mơ hồ choáng váng, anh nghe được tiếng mở cửa. Tịch Dương vẫn nằm ngủ, không mở mắt ra.

Cảm giác như có người đứng bên anh, môi chạm vào môi. Lông mi Tịch Dương run rẩy, sau đó khôi phục bình tĩnh. Chờ khi tiếng chân xa dần, tiếng đóng cửa vang lên, Tịch Dương mới dùng đầu ngón tay vuốt ve miệng mình, rồi ghét bỏ lau lau. Hai ma đã có chút ửng hồng.

Nghe thấy tiếng Vương Tử Duệ đi ra rồi, Tịch Dương mới duỗi người đứng dậy. Thấy Vương Tử Duệ, anh giả vờ như không có việc gì nói: “Anh đã về rồi, không có chuyện gì thì tôi về trước, buổi tối lại qua.”

Vương Tử Duệ giữ người ở lại, “Tiểu Dương, ở nhà anh cũng có thể đọc sách mà, dù sao buổi chiều em cũng rảnh.”

Kỳ thực Tịch Dương muốn về thư viện trường tự học, anh nói. “Sẽ làm phiền anh.”

Vương Tử Duệ nhún vai: “Anh không thấy phiền, chẳng lẽ em lo lắng anh sẽ làm gì em sao?”

Thực ra Vương Tử Duệ ở trước mặt Tịch Dương đã rất ngoan ngoãn rồi, ngoại trừ vừa rồi, lúc khác đều rất nghiêm chỉnh. Như là để chứng minh điều mình vừa nói, Vương Tử Duệ lập tức về phòng, thể hiện rằng anh sẽ không quấy rối em.

Từ nhà Vương Tử Duệ tới trường cũng rất xa, chẳng thà tiết kiệm thời gian đọc sách, sắp tới kỳ thi cuối kì rồi.

Từ khe hở cửa phòng ngủ, Vương Tử Duệ có thể thấy được tình hình trong phòng ngủ, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Đọc sách một hồi, Tịch Dương thấy Vương Tử Duệ bước ra từ trong phòng, tai đang nghe điện thoại nói gì đó với người bên kia, trên mặt lộ ra vẻ có lỗi khi làm phiền. Hắn lấy từ trong ngăn bàn thủy tinh ra một phần tài liệu.

Vẻ mặt Vương Tử Duệ nghiêm túc vô cùng: “Cậu nói với khách hàng một tiếng, tối đa chỉ có thể giảm 3%, không được thì hủy bỏ hợp tác.”



“Hỏi tôi làm sao bây giờ, chuyện đơn giản như vậy mà cậu cũng không giải quyết được, ngày mai không cần đi làm nữa.” Sau đó, Vương Tử Duệ ở trước mặt Tịch Dương rất phong độ ngắt máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui