Này! Đồ Lì Lợm... Có Về Với Anh Ko Thì Bảo


Một tuần vừa qua ko ăn uống bất lương , thất đức gì mà HyHy ko biết gặp bao nhiêu là xui xẻo : Đi ngoài đường thì bị người ta đâm trúng rồi chạy đi mất , hộc bàn HyHy này nào cũng có thư rác toàn nội dung đe dọa đính kèm theo những con vật gê rợn như gián, chuột, rết.... Tủ đựng đồ thể dục ko hiểu sao toàn chất đầy rác, đồ thể dục và giày thể thao cũng bị ướt sũng nổi mốc meo lên hôi thối kinh khủng
HyHy giậm chân đành đạch xuống nền xi măng chun mũi bực mình kinh khủng :
_ Mịa nó lên, tbà mà bắt đc đứa nào giở trò bỉ ổi với bà một tuần qua, bà đánh cho gãy chân- HyHy lẩm bẩm. Cả bọn trong lớp im ru, sợ toát mồ hôi hột, chép miệng thương tiếc cho kẻ xấu số dám hại tỉ tỉ của chúng
_ Lẩm bẩm gì đấy ? Tại cô ăn ở thất đứa quá chứ giề ?? Ko nói nhiều, đi giặt khăn lau bảng nhanh lên, bàn mình trực nhật mà ko chịu lo, cứ thích ngồi đó mà lẩm bẩm ko đâu, đúng là điên với cô mà - Hán Phong nhăn trán, trợn mắt lên

_ Biết rồi, biết rồi.. Đi thì đi, làm gì mà phải xoắn, hừ... Sáng sớm ăn giống gì mà nói nhiều thế ko biết - HyHy chun mũi, bặm môi nói nhỏ
_ Cô vừa nói gì?? Tôi nghe ko rõ - Hán Phong gầm gừ nhìn HyHy
_ Aha.. Có nói gì đâu, ý tôi là tôiphải đi giặc khăn lau bảng đây.. Bye
HyHy vừa đi vừa lẩm bẩm rủa thầm tên Hán Phong chết tiệt.... Bỗng từ lầu ba một chậu cây từ đâu rơi xuống ngay trúng chỗ HyHy đang đứng... Trong phút chốc, một bàn tay nào đó đã ôm chầm lấy HyHy, đẩy nó sang một bên rồi cả hai cùng lăn sang một góc cây gần đó
...... Choang.....

Tiếng chậu cây rơi xuống nghe chói tai vô cùng. HyHy ngỡ mình vừa thoát khỏi tử thần, mặt tái xanh, miệng ko ngớt run lên . HyHy quay sang, một gương mặt rất đỗi quen thuộc đập vào mắt nó : đôi mắt màu hổ phách tinh ranh, chiếc mũi cao thanh tú, mái tóc hung đỏ bồng bềnh. Người đó ko ai khác chính là Hán Phong, cậu ta nhìn HyHy chằm chằm như sợ một một phút lơ đi thì nó sẽ biến mất ko bằng. Trái tim HyHy đập mạnh liên hồi, mặt đỏ lừ như trái cà chua nhìn Hán Phong . Mặt Hán Phong đỏ lừ ko kém, tim cậu cũng đập nhanh như muốn thoát ra khỏi lòng ngực khi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú với đôi mắt to màu xanh gia trời, hàng lông mi cong vút hút hồn, môi tựa cánh đào mấp máy ko thôi. Ngay phút chốc bỗng Hán Phong có ý định muốn chiếm hữu lấy bờ môi thanh tú ấy.
HyHy bỗng giật mình vùng khỏi vòng tay của Hán Phong, đôi mắt Hán Phong nhìn HyHy tiếc nuối , HyHy vẫn chưa khỏi hoàn hồn, miệng lấm bấm như ga mắc tóc :
_ Tôi... Tôi.. Cảm ơn cậu
_ Àh may cho cô đấy, nếu ko phải tôi sợ bà la sát vào lớp mà cô thì đi giặc khăn chưa về, nên tôi mới ra đấy kiếm đấy, nếu ko giờ chắc cô cũng như cái chậu cây đó rồi - Hán Phong lấy bình tĩnh nhìn HyHy giận dữ - Lần sau phải cẩn thận đấy, tôi vào lớp trước- Nói rồi Hán Phong chạy nhanh cố giấu khôn mặt đỏ ửng, miệng thì lầm bầm chửi rủa HyHy nhưng ko lòng thì vô cùng lo lắng cho cô nàng hậu đậu này
_ Gì chứ ? Đâu phải lỗi của mình đâu chứ, Hán Phong đáng ghét, nhưng mà hồi nãy sao tim mình đập nhanh giữ vậy trời, chẳng lẽ vì tên Hán Phong đó, sao hồi nãy nhìn mặt hắn ta đẹp vậy nhỉ... Aaaaa, ko đc nghĩ tới tên khùng đó nữa, chắc hồi nãy tim đập nhanh là do sợ quá thôi.. Triệu Hy, bình tĩnh, bình tĩnh nào - HyHy vừa đi vừa nhăn mặt lẩm bẩm khi nhớ lại viễn cảnh vừa rồi
Trên tầng 3, một bóng đen lao vút đi, khuôn mặt tức giận tột độ, hận ko hại đc con mồi, đôi mắt màu lục bảo ánh lên những tia gê rợn, khuất sau bức tường hành lang dài ngoằng ngèo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận