HyHy chạy mãi, chạy mãi, nước mắt cứ thế tuôn rơi, HyHy đã nhớ lại hết rồi, cái kí ức kinh khủng đó lại quay lại rồi...
Bây giờ HyHy chẳng còn nơi nào để đi, HyHy ko thể trong bộ dạng này mà đến nhà ai được, nó ko muốn để ai thấy đc bộ dạng yếu đuối, thê thảm này của mình
Cất bước đi trên con phố đông nghịt người, nước mắt giờ đã khô từ lâu. HyHy quyết định sẽ đến bệnh viện, dù sao nơi duy nhất bây giờ nó có thể đến chỉ có ở đó mà thôi
_____
Hạo Nguyên hướng đôi mắt ra ngoài cửa sổ, giờ này đường phố đã lên đèn, người đi lại tấp nập, đã hai ngày rồi cậu vẫn chưa về nhà, chắc hẳn lão quản gia đang hốt hoảng lắm, còn Ba của cậu ư ? Ông ta chưa bao giờ biết quan tâm đến cậu là gì mà chỉ suốt ngày quấn lấy những cô người tình xinh đẹp mà thôi... Thật nực cười, có lẽ mẹ cậu qua đời chính là một điều tốt đối với ông, bởi ko có mẹ cậu ông có thể tự do ngao du với các người đàn bà khác- những người đàn bà rẻ tiền, chỉ mong lấy được chút gì từ cái tập đoàn giàu xụ nhà cậu mà thôi.
Hạo Nguyên sốt ruột , lâu lâu lại nhìn cái đồng hồ được treo trên tường, có lẽ cậu đang chờ điều gì đó, bây giờ.... Thật sự cậu rất sợ bị bỏ rơi
_ Hạo Nguyên àh ! Tôi đến rồi đây.. Cậu đã khỏe chưa, tôi có mua chút cháo đến cho cậu này - Giọng nói trong vắt của HyHy từ ngoài vọng vào, làm Hạo Nguyên giật mình, cậu mỉm cười thật tươi nhìn HyHy, nhưng hình như trong mắt HyHy có cái gì đó buồn lắm thì phải
_ Sao giờ cô mới đến? Có biết tôi đợi lâu lắm ko hả? Tôi...tôi đã rất sợ, sợ cô ko đến
_ Thì tôi đến rồi đây? Hi. Cậu ăn cháo đi, còn nóng đấy
_ Cảm ơn cô,... Đã ko bỏ rơi tôi
_ Cảm ơn gì chứ, cậu mau ăn đi.. Á tôi quên mất tay cậu vẫn đang băng bột, để tôi đút cho cậu - HyHy nói rồi, tay nhanh nhẹn lấy bịt cháo đổ ra một cái chén nhựa đã mua sẵn- A.. Há miệng ra đi
_ Tôi..tôi ko cần đâu- Hạo Nguyên ấp úng lắc đầu
_ Này! Cậu mà ko há miệng ra thì tôi đè cậu ra đấy, có tin ko? Tôi có võ đấy- HyHy trợn mắt lên đe dọa
Hạo Nguyên, chau mày rồi cuối cùng cũng há miệng ra cho HyHy đút từng muỗng cháo vào miệng, lòng Hạo Nguyên bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường
Sau khi đút cháo xong, HyHy cứ ngồi thẩn ra, Hạo Nguyên thấy lạ bèn hỏi :
_ Cô có chuyện gì buồn àh !
_ Tôi...tôi nhớ lại hết rồi... Cái kí ức khốn kiếp đó... Tôi nhớ lại hết rồi - HyHy vừa nói, nước mắt ko kìm được lăn dài trên đôi má ửng hồng
Hạo Nguyên bối rối khi thấy HyHy khóc mà ko biết làm gì, đành vỗ vai cô an ủi :
_ HyHy ngoan...cô muốn khóc thì cứ khóc ra hết đi rồi kể cho tôi nghe xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, cứ tựa vào vai tôi mà khóc này- Hạo Nguyên nói rồi kéo bờ vai đang run bần bật của HyHy lại tựa vào vai mình
HyHy òa lên khóc nức nở như một đứa con nít, nó dụi đầu mình vào vuông ngực ấm áp của Hạo Nguyên mà thút thít :
_ Hức.. Họ đã bỏ rơi tôi khi tôi mới đc 5 tuổi... Huhu.. Tôi vì quá sốc nên đã mất đi trí nhớ, lại bị mắc chứng trầm cảm suốt 2 năm cũng tại vì họ mà ra. Cha mẹ hiện tại của tôi chỉ là ba mẹ nuôi thôi... Hức.. Nhưng hôm nay họ lại đột ngột quay về đòi nhận lại tôi... Hức ...tôi phải làm sao đây... Làm sao tôi có thể tha thứ cho họ được chứ... Cậu nói đi Hạo Nguyên, giờ tôi phải làm sao đây.. Oà - HyHy nức nở kể trong nước mắt
Bỗng nhiên thấy đau lòng vô cùng khi thấy HyHy cứ khóc, cậu siết chặt vòng tay mình hơn, để HyHy được nằm gọn trong vòng tay cậu, đôi môi cậu khẽ hôn lên mái tóc đen mượt của HyHy :
_ Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi HyHy àh... Cậu khóc như thế làm tôi đau lòng lắm, mau nín đi... Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu- Hạo Nguyên nói nhỏ trong miệng, ánh mắt xót xa nhìn người con gái bên cạnh đã từ từ thiếp đi từ lúc nào, có lẽ hôm nay HyHy đã mệt lắm rồi... Cô cần được nghỉ ngơi
Hạo Nguyên khẽ kéo tấm chăn đắp lên người HyHy, rồi cậu cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi....