HyHy đi bộ ra cầu Sài Gòn, Sài Gòn tối lên đèn đẹp lung linh làm sao, tại sao đang đứng giữa một biển người mà sao HyHy thấy mình cô đơn, lạc lõng quá.... Gió từ sông Sài Gòn thổi luồn qua mái tóc HyHy mát rượi... HyHy khẽ nhắm mắt tham lam hít hà không khí mát lạnh của trời đêm...
____
~
Trong khi đó tại sân bay Tân Sơn Nhất
Đình Đình đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy anh người con trai quen thuộc đang ngồi đợi ở hàng ghế gần đó... Nhưng rồi đôi mắt cô ánh lên sợ lo lắng khi nhìn thấy cánh tay phải bó bột của Hạo Nguyên. Cô nhanh chóng xách hành lí chạy lại ôm chầm lấy Hạo Nguyên, rồi thút thít lo lắng :
_ Hạo Nguyên... Tay cậu bị sao vậy... Sao lại như thế này hả, cậu có đau lắm ko, cậu làm tớ lo lắm đấy, sao lâu nay tớ liên lạc mãi với cậu mà ko đc vậy, có chuyện gì xảy ra hả ?
_ Đừng hỏi tới tất như thế, tôi ko sao, chỉ là sơ ý trượt té thôi, ko cần lo lắng cho tôi - Hạo Nguyên vẫn thế, vẫn cứ lạnh lùng và cao ngạo trông cách nói chuyện ko đầu ko đuôi
_ Cậu vẫn như thế? Cậu lạnh lùng thật - Đình Đình xịu mặt xuống thất vọng vì tưởng Hạo Nguyên đến đây đón mình thì chắc Hạo Nguyên đã quan tâm đến mình nhưng ko phải thế, thật ra là do Hán Phong ép buộc đi mà thôi
Hán Phong nãy giờ đứng như người thừa thãi vậy, cậu thấy ko khí bỗng trầm xuống, liền nói :
_ E hèmm... Đình Đình. Cậu quên tớ luôn rồi hả ?
_ Ơh.. Xin lỗi Hán Phong, tớ quên mất - nói rồi Đình Đình quay qua lắc lắc tay Hán Phong hối lỗi
Hán Phong gãi đầu, mặt ngượng ngùng(có lẽ vẫn chưa dứt đc tình cũ) rồi nói :
_ Ờh... Chúng ta đi ăn gì đi... Đình Đình, chắc nãy giờ cậu đói lắm đúng ko - Hán Phong nói rồi quay qua bên Hạo Nguyên- Cậu đi luôn nhé, Hạo Nguyên
Hạo Nguyên ko nói gì mà chỉ gật đầu nhẹ rồi dẫn đầu đi trước làm Đình Đình sướng rơn, cười toe toét ko thôi
Cả ba người còn lên lên con BMW do Hạo Nguyên lái, Đình Đình thì ngời ghế trên cùng Hạo Nguyên, còn Hán Phong ngồi trơ trọi ở ghế dưới một mình và đang nghĩ về HyHy