HyHy từ từ mở mắt ra, đầu nó đau như búa bổ, có vẻ đây là kết quả của việc ko ngủ mà khóc của mấy ngày qua. Bây giờ HyHy mới phát hiện mình đang nằm ở một căn phòng xa lạ, ko phải là căn phòng có tường sơn màu xanh lá ở nhà Gia Hy, cũng ko phải là căn phòng thân yo ở nhà mình. Căn phòng này đc thiết kế rất tinh tế và sinh động, tường gạch ốp đc sơn màu đen trắng. Tất cả đồ vật ở đây đều có màu trắng hoặc đen trông rất lạnh lẽo, ở giữa tường có một đôi cánh thiên thần làm bằng bạch kim rất óng ánh...
Một bên tay trái của HyHy nặng trịch và gần như mất cảm giác, HyHy nhăn mặt nhìn xuống cánh tay, một thân người có mái tóc hung đỏ đang nằm trên tay nó ngủ ngon lành. HyHy giật mình khi biết đó là Hán Phong, trông Hán Phong thật khác so với mấy ngày trước : khuôn mặt xanh xao, môi tím tái, người gầy gò, và đôi mắt có những quằng đen như thức nhiều ngày.
Nhìn Hán Phong ngủ, trái tim HyHy bỗng đập lô tô trong ngực, cảm giác bình yên lạ, nhưng có lẽ Hán Phong ko thuộc về HyHy, Hán Phong có người mình yo rồi mà, nghĩ đến đó, đôi mắt của HyHy bỗng trùn xuống , nước mắt thi nhau rớt xuống ướt đẫm cả khuôn mặt thanh tú, người HyHy khẽ run lên, môi mím chặt để ko bật ra tiếng nức nào.... Hán Phong lờ mờ mở mắt, đôi mắt nhíu lại nhìn HyHy đang khóc ngon lành mà ko để ý cậu đã thức từ lúc nào
Hán Phong vùng dậy, ôm chặt bờ vai nhỏ đang run lên nói :
_ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao vậy hả? HyHy
HyHy lau nhẹ làn nc mắt, vùng tay ra khỏi Hán Phong, nói nhỏ:
_ Cậu... Đang thương hại tôi ưh?? Tôi đáng thương đến thế sao???
_ Tại sao lại bỏ tôi? cậu xem tôi là gì? Tôi có là gì trong cậu ko? - Hán Phong ko trả lời cậu hỏi của HyHy mà hỏi ngược lại nó
_ Có là gì ưh??? Khi cái quá khứ đáng nguyền rủa đó quay trở lại trong tôi, tôi chẳng còn ai bên cạnh, tôi khóc ,tôi đau khổ cũng chẳng ai hay biết? Lúc đó thì cậu đang ở đâu? Ha... Buồn cười thật. Tôi có là gì trong cậu đâu nhỉ? Cậu chơi đùa với tôi là chuyện bình thường thôi chứ gì? Cậu yo người khác... Và cậu xem tôi là đồ chơi.. Hức.. Cậu...vui lắm đúng ko? Tôi...tôi.. Đúng , tôi thích cậu, rất nhiều. Tôi biết chúng ta sẽ ko thể nhưng tôi vẫn cố chấp thích cậu, nhưng cậu đã yo cô gái khác, cô ấy đẹp hơn tôi, giàu có hơn tôi, tôi biết mà.. Dù tôi có cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng chỉ vậy thôi.. Hức..hức - HyHy nói qua làn nc mắt, trái tim nó đau nhói
Bất chợt Hán Phong ôm chặt HyHy vào lòng, và rồi nước mắt cậu cũng lặng lẽ rơi..
_ HyHy, cậu ngốc lắm, đúng là tớ đã từng thích một cô gái... Nhưng chỉ là ''đã từng'' thôi, tớ đã chấp nhận mất cô ấy để đến bên cậu đấy, tớ cũng thích cậu nhiều lắm.. Vương Triệu Hy
_ Cậu dối tớ đúng ko, cậu cõng cô ấy, ôm cô ấy rồi lại hôn cả cô ấy trước mặt tớ rồi bây giờ nói thích tớ là sao? Mau quay về bên cô gái ấy đi...tớ ko muốn vì tớ mà tất cả đều đau khổ đâu...
_ Cậu...cậu đã thấy ưh, nhưng đó chỉ là tình bạn thôi, cô ấy ko thích tớ, cô ấy thích Hạo Nguyên, và Hạo Nguyên và tớ đã từng là bạn thân, hôm đó do Hạo Nguyên đã từ chối cô ấy nên tớ mới an ủi cô ấy thôi - Hán Phong nói nhỏ vào tai HyHy
_ hic, thật ko? - HyHy ngước đôi mắt long lanh lên nói
_ Ngốc của tớ, tớ nói thật đó. Làm bạn gái tớ nhé ! - Hán Phong vòng tay ôm chặt HyHy
_ Nhưng...nhưng tớ.. ưmm..ưm - HyHy chưa nói hết câu thì đã bị Hán Phong cướp mất môi, nụ hôn ngọt và sâu, trái tim của HyHy đập nhanh như muốn rớt ra ngoài
_ Giờ có thích bố không, nói để bố còn biết biết mà đi kiếm đứa khác !- Hán Phong chun mũi lên giả vờ giận
_ Thích thì thích! Sợ gì bố thằng nào chứ ! - HyHy cũng ko vừa chu miệng lên cãi cho bằng đc
_ Thế thề đi, dám lăng nhăng là đánh chết!
_ Ế , cái này phải nói cậu đấy, lén phén là coi chừng nhé - HyHy cũng chỉ tay lên đầu Hán Phong mà nói
_ #*@? §&$%¥₫#