_ Hán Phong àh, có lẽ tớ nên về nhà... - HyHy ngồi trên chiếc xích đu sau nhà Hán Phong cùng cậu, khuôn mặt ngước lên trời nói
_ Tức nhiên phải về rồi, anh Vỹ với anh Kỳ lo cho cậu lắm đấy
_ Nhưng mà tớ ko biết phải đối mặt với họ như thế nào nữa, bây giờ tớ tha thứ cho họ rồi nhưng mà... Haizzzz -HyHy thở dài
_ Đừng sợ, tớ sẽ mãi bên cạnh cậu nhé, bây giờ thì đi thôi - Hán Phong nói rồi kéo tay HyHy đi
_ Ơh.. Đi đâu, cậu bị chập não àh
_ Giờ muốn ăn đập đúng ko, đi về nhà cậu chứ đi đâu, phải đối mặt một lần đi chứ, chắc hẳn họ lo cho cậu lắm đấy
_ Nhưng..... -HyHy ngập ngừng
_ Ko nhưng nhị gì hết, đi thôi - Hán Phong nói rồi nở nụ cười trấn an HyHy, và lôi nó lên chiếc BMW rồi phóng đi
.... Trên xe.......
_ ế...Sao lần đầu tớ gặp cậu, cậu lại đi xe đạp, nhà giàu thế kia mà - HyHy giờ mới ngẫm nghĩ lại nói
_ Đi xe đạp cho nó thân thiện với môi trường, hehe
_ Gớm, thế sao giờ ko đi nữa
_ Có ng yo đi cùng thì sao dám đi xe đạp đc nhể?
_ Thôi đê ! Mà... Tớ lo lắm
_ Đừng sợ, cứ biết là tớ luôn ở cạnh cậu là đc- Hán Phong ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của HyHy nói
_ Ừ... Biết rồi !
_ Thưa cậu chủ, đến nơi rồi ạh - ông Kim tài xế quay lại nói
Hán Phong từ từ mở cửa xe, cho HyHy xuống rồi vẫy tay nói :
_ Cố lên nhé, giờ tớ có việc phải làm rồi, bye cậu, hi - Hán Phong nói rồi lao lên xe chạy vút đi
_ Hán Phong chết tiệt, thế mà bảo luôn ở bên mình, grừừừ -HyHy lầm bầm trong miệng