HyHy hít một hơi dài, rồi nhanh chóng mở cổng bước vào, trước sân có 2 con BMW đang dựng ở đó . HyHy cắn chặt môi, đôi mắt nó nhíu lại nhìn vào trong nhà
_ HyHy, sao giờ này em mới về, em có sao ko -Triệu Vỹ thấy dáng HyHy thì chạy ra, khuôn mặt lo lắng hỏi
_ Em ko sao... -HyHy cuối mặt nói nhỏ
_ Ba mẹ đang đợi em đấy, em vào đi.. -Triệu Vỹ nhìn cô em gái của mình mà đau lòng
_ Em..em lên phòng thay đồ đã, bây giờ em hơi khó chịu, xíu nữa rồi em xuống - HyHy nói rồi bước lên lầu, đầu hơi ngoái lại phía sau
Triệu Vỹ nhanh chóng chạy đến chỗ bàn ăn sau bếp nói với ba mẹ của mình:
_ HyHy nó về rồi, em ấy bảo muốn lên thay đồ... Ba mẹ đợi một xíu nữa đi
_ Thiên Vỹ , con cứ ngồi đó đi, mẹ lên coi con bé thế nào - người phụ nữ đứng lên rồi lặng lẽ đi lên lầu, bóng dáng bà ngả xuống nhìn thật cô đơn, khuôn mặt chi chít những nếp nhăn do thời gian, sóng gió cuộc đời mang lại
.... Cốc,..cốc...cốc
_ Anh hai, anh vào đi - HyHy nói vọng ra cứ ngỡ là Triệu Vỹ
_ Là mẹ đây
HyHy ngước mắt lên nhìn người phụ nữ đã ngoài 40, khuôn mặt phúc hậu
_ HyHy àh, theo ba mẹ về đc ko?
_ Tôi..tôi
_ Ba mẹ xin lỗi vì đã bỏ mặt các con, nhưng những việc chúng ta làm điều có lí do riêng con àh, do tập đoàn ta bị chơi xấu dẫn đến con đg phá sản, ba con bị bọn cho vay nạn lãi truy đuổi mà mém chết mấy lần. Chúng nó đòi giết cả chúng con nên mẹ và ba con đã giả vờ đuổi các con đi, để các con đc an toàn, mẹ xin lỗi vì bây giờ mới tìm các con về.. Nhưng mẹ và ba con thật sự rất nhớ các con, các con theo mẹ về đc ko?
_ M..ẹ - HyHy nhìn người phụ nữ trước mặt mình mà rưng rưng nước mắt, đáng lẽ nó nên hỏi rõ ràng lí do rồi mới kết luận, bây giờ nó cảm thấy thật có lỗi với ba mẹ mình biết bao
_ Thiên Hy, con của mẹ -người phụ nữ chạy đến ôm chầm lấy HyHy, những giọt nước mắt hạnh phúc từ từ rơi xuống trên khuôn mặt của hai người