Này! Đồ Lì Lợm... Có Về Với Anh Ko Thì Bảo


Đông về..... Hàng cây ven đường khẳng khiu vài chiếc lá, cái lạnh lùa vào mái tóc óng mượt của HyHy, nó khẽ rùng mình rồi bước vội trên con đường quen thuộc đầy lá ....
Vẫn quán cafe mang cái tên đặc biệt RISO mà hai đứa rất thích.... Với ko gian ấm áp và nhẹ nhàng và có hơi u uất, nơi đây chàng trai với mái tóc hung đỏ đang nhâm nhi tách cafe đắng, chàng trai đó là người mà HyHy rất yo. Cậu vẫn vậy, vẫn trung thành với áo thun trắng cùng sơmi sọc caro khoát ngoài, quần jean mài rách dài cá tính và đôi giày nike màu xanh lá , tất cả các thứ trên làm cậu nổi bật hẳn trong không gian u uất bây giờ
..... Nhưng.... Hôm nay Hán Phong ko đến một mình, cậu đang ôm hôn một cô gái có thể nói là rất sexy, và cả hai đều quay lưng vào trong tường
HyHy cố gắng xoáy đôi mắt xanh dương vào cái lưng rất quen thuộc kia. Nó lắc đầu ngoầy nguậy, cho cái ý nghĩ điên rồ là chàng trai đó là Hán Phong. Chân HyHy bủn rủn, nó đi chầm chậm đến cái bàn gỗ trong góc khuất kia, ánh sáng lòe nhòe, lờ mờ của quán cafe lại ko thể che đi đc khuôn mặt điển trai của người con trai đó..... Hán Phong
_ Hán Phong??? - HyHy đi đến vỗ vai người con trai đó, nó tin đây là một sự nhầm lẫn. Nhưng những lời của người con trai đó lại phản bội lại ý nghĩ của HyHy
_ Cô tới rồi àh.. - Hán Phong trả lời giọng lành lạnh ko cảm xúc, tay vẫn ôm chặt người con gái bên cạnh xoay qua nói với HyHy
HyHy ngỡ ngàng, miệng ấp ứ:

_ Cậu...cậu... Tớ....tớ
_ Tôi vào thẳng vấn đề luôn, tôi ko thích dài dòng , tôi chán cô rồi, chúng ta chia tay đi
_ Chuyện này là sao???? Tại sao chứ???
_ Xin lỗi, nhưng ngay từ đầu tôi chỉ muốn đùa giỡn với cô thôi. Tôi có người mình yêu rồi. Cô ấy đẹp hơn cô, giỏi giang hơn cô và quan trọng nhất là cô ấy giàu hơn cô... Tôi và cô ấy đã có hôn ước từ nhỏ. Tôi và cô thật sự chẳng hợp nhau tẹo nào.
Nêm xin cô thông caem cho tôi, giờ tôi phải đi rồi, tạm biệt cô - Hán Phong nói rồi, nhanh chóng ôm cô nàng bên cạnh đứng dậy, cô nàng ta cứ cắn môi nhìn HyHy có vẻ tiếc nuối điều gì....
Những lời nói cay độc của Hán Phong như những lưỡi dao đâm sau vào trái tim nhỏ bé của HyHy. Đầu óc nó choáng váng ko tin vào tai mình, hai hai buông thõng trong vô thức..... Nhưng tuyệt nhiên, HyHy ko hề rơi một giọt nước mắt nào
Có đau ko???? Đau lắm chứ, nhưng mà phải làm sao đây??? Người ấy lừa dối mình, phản bội, đùa giỡn với mình, xem mình là món đồ chơi?? Nực cười.. Tại sao đau lắm mà sao nước mắt nó vẫn không rơi nhỉ????? Nước mắt nó..... chảy ngược vào tim.....
HyHy lê từng bước chân trong vô thức về nhà, nếu có thể, nó cũng muốn chết lắm... Nhưng nó còn gia đình, không thể vì một tên khốn nạn như vậy mà phải bỏ mạng vô ích..... Nó đeo tai phone vào tai, giọng hát trong trẻo của nữa ca sĩ vang lên làm lòng nó chợt nhói lên đau thắt
'' Vì sao em phải cố gắng vờ như cách xa anh không phải điều lớn lao
..
Em muốn được khóc òa vỡ như đứa trẻ con chẳng thể lớn lên
..

Còn hơn cứ chúc ai đó hạnh phúc
..
Mà trái tim đau hơn cả ngàn vết đâm
..
Xin lỗi anh nhé ! Em ko làm được đâu
...
....
Hình như trong tim anh cũng nhận thấy cách xa anh ko phải điều lớn lao
Em biết mình mãi chỉ giống như đứa trẻ thơ chẳng thể lớn lên

Mà khi em vẫn chẳng biết vì sao, hạnh phúc xưa anh nỡ lòng nào đánh rơi
.....Em sẽ nhận lấy, cất đi để dành cho anh''
....
Nước mắt HyHy vô tình rơi xuống, có lẽ nữ ca sĩ kia sau khi hát xong cũng đã khóc rất nhiều... Tình yêu này rồi sẽ đi về đâu.... Nó cố gắng ngước mặt lên trời để nước mắt ko rơi, nhưng tất cả lại phản bội lại nó : nước mắt nó ko ngừng rơi, tay ko ngừng ôm chặt lòng ngực đang đau thắt, và cái bài hát chết tiệt kia nữa, sao nó cứ mãi phát lên hoài thế nhỉ... Tại sao lại trớ trêu như thế này cơ chứ...
.....
Đông về..... Đông này chắc hẳn sẽ lạnh hơn những mùa đông khác, trái tim này liệu đã ngừng yêu chưa, đã quên được???? Hay vẫn còn chờ điều gì đó : chờ anh về bên cạnh em, hay chờ em hết yêu anh....??????
Những cơn mưa mùa đông lạnh buốt vẫn cứ thế rơi. Trong cơn mưa đêm lạnh thấu xương giữa tháng 12, người ta bắt gặp hình ảnh một cô bé với thân hình nhỏ nhắn , mang trên mình chiếc váy màu vàng chanh và mái tóc đen tuyền ướt nhẹp nước mưa, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt xanh sâu thẳm, đôi môi khẽ mím lại để ngăn những tiếng 'nức' chợt thoáng ta khỏi đôi môi nhỏ bé kia.... Cô bé ấy thật đáng thương....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận