Hán Phong àh, cậu ko sao thật chứ?? đừng cố tỏ ra cứng rắn nữa!! Đau lắm đấy - Đình Đình vỗ nhẹ vai Hán Phong. Hiện giờ hai người đang ngồi ở xích đu sau nhà Hán Phong
Đình Đình thở dài thườn thượt, rốt cuộc tình yêu là cái thứ quái quỷ gì ko biết, tại sao cứ day vào nó là cứ phải đau khổ chứ. Đình Đình ngước mắt lên nhìn Hán Phong, cô cảm thấy thương Hán Phong vô cùng...
_Tớ....không sao mà - Hán Phong quay sang nhìn Đình Đình cố gặng ra một nụ cười giả tạo để trấn an cô
_ Haizzzzzz. Nếu biết trước cậu sẽ như thế này , tớ đã ko vờ đóng giả làm người yêu cậu để Triệu Hy hiểu lầm cậu rồi - Đình Đình ngước mắt lên trời cảm thán. Có lẽ cô ko có duyên với tình yêu thì phải. Dù bây giờ Đình Đình và Hạo Nguyên đã hơi thân nhau rồi, nhưng chỉ là dừng ở mức bạn bè thôi... Như thế thì có còn hơn ko là gì của nhau. Đình Đình từng dặn lòng sẽ quên Hạo Nguyên nhưng hình như trái tim cô ko nghe lời lí trí thì phải. Mỗi khi cứ ở cạnh Hạo Nguyên là Đình Đình cứ phải nén trái tim mình lại để nó thôi thổn thức... Haizzzz đúng thật là khổ.
Hán Phong, cắn chặt môi nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, nói nhỏ :
_ 3 tháng rồi nhỉ??? Chắc cô ấy vẫn sống tốt.... - Cảm xúc Hán Phong nghẹn ứ trong cuống họng. Cậu sợ nếu mà còn nói thêm điều gì nữa, có lẽ cậu sẽ chết vì nhớ HyHy mất
3 tháng nay, ko một ngày nào mà Hán Phong ko rong rủi khắp nơi tìm kiếm tin tức của HyHy cả. Nhà thì chuyển đi, HyHy lại ko đi học, tất cả bạn bè của nó đều không biết nó ở đâu. Cả 2 người anh trai của HyHy. Hán Phong cũng không liên lạc được (sau khi về lại thân phận cũ, tất cả mọi thứ đều được đổi mới, nên ko thể liên lạc cho Thiên Vỹ , Thiên Kỳ được). 3 tháng qua, Hán Phong như ngồi trên đống lửa, cậu từng ước giá như cậu ko nói ra những lời cay độc đó thì tốt biết mấy.... Hán Phong cũng đã từng tìm đến Gia Hy để hỏi về HyHy nhưng vô ích, HyHy như bốc hơi khỏi cuộc sống của cậu.. Cậu luôn tự hỏi Vương Triệu Hy đã biến mất rồi ư ???????
_____
Tại quán cafe RISO, buổi chiều nào họ cũng bắt gặp hình ảnh một chàng trai với mái tóc hung đỏ, đẹp như thiên thần, ngồi ở một góc khuất của quán, khuôn mặt trầm tư.. Cậu như đang chờ đợi một điều kỳ diệu sẽ xảy đến vậy...
+++++
Vẫn cánh đồng hướng dương vẫn vàng ươm màu nắng đó, vẫn trên bờ kè, của cái suối nhỏ nơi Hán Phong từng hứa sẽ bên cạnh HyHy. Mỗi ngày Hán Phong đều đến đây trong vô thức, mân mê sợi dây chuyền có khắc dòng chữ 'TH' làm lòng cậu đau nhói...
Hán Phong đi học, ở nhà, như một con rôbốt, cậu ko cười, cậu lạnh lùng và trầm tính hẳn.. Ông Long, bà Tuyền hoảng hốt , lo lắng cho đứa con trai này, họ ko dám chèn ép hay bắt cuộc cậu chấp nhận cuộc hôn nhân nữa, cứ để thuận theo ý trời thì tốt hơn...
-----
Hôm nay tròn 3 tháng, ngày HyHy đi ra khỏi cuộc sống của Hán Phong..... Trời mưa tầm tả như trút hết mọi bực nhọc lên người Hán Phong..... Cậu đi dưới mưa, đôi mắt vô hồn nhìn mọi thứ xung quanh.. Cậu nhớ HyHy lắm... Chết tiệt ! Hôm đó cậu đã nhìn thấy HyHy trong cái thây ướt sũng nước trong mưa, nhưng cậu lại đứng yên đó, và chỉ để nhìn thôi, cậu đúng là đồ khốn nạn mà, giá như lúc đó thời gian ngừng trôi, Hán Phong sẽ chạy đến và ôm chặt nó vào lòng, nhưng cậu lại quay lưng mà đi....
.....
'' Người ta nói : vì trái đất tròn nên những người yêu nhau sẽ quay về bên nhau....
..Ừh thì trái đất tròn đấy... Nhưng vòng tròn ấy lại quá lớn
Nên khi hai người quay lưng lại và đi về hai hướng khác nhau.....
.....Mỗi người sẽ phải... Đi nửa vòng tròn nữa, mới có thể gặp lại nhau
.... Nhưng khi quay lưng lại rồi... Có đủ dũng cảm để bước hết nửa vòng tròn ấy không???? ''
...............
'' Đừng nói khi anh còn mong em, khi trái tim giờ cô đơn, khi giấc mơ hai ta giờ này còn đang dang dở....''
''Và biết anh đây đã sai... Khi luôn khiến em phải cô đơn, trong bóng đêm từng ngày, từng ngày.. Nhớ về những dối trá anh trao về người''
'' Anh biết, anh đã sai, xin em hãy cho anh một lần làm lại.....''
'' Và anh biết, anh đã sai... Xin em hãy cho anh một lần làm lại....''
....
Tiếng nhạc đều đều lại cứ thế vang lên trên cái ipod nhỏ của Hán Phong.... Cậu hối hận thật rồi
HyHy..... Anh nhớ emm...!