5
Qua hai giờ Thịnh Lâm mới mua bánh ngọt về, hắn vẻ mặt mừng rỡ đưa tới trước mặt tôi.
"Bây giờ tôi không muốn ăn bánh ngọt nữa, để đó đi."
Trong mắt Thịnh Lâm nhất thời tràn ngập sự mất mát, giống như phi tử thất sủng trong hậu cung.
Nhìn chân hắn cứng ngắc muốn lên sô pha nghỉ ngơi, tôi vội vàng mở miệng.
"Đến giờ ăn tối rồi, tôi để dì giúp việc tan ca sớm, anh làm đồ ăn cho tôi đi."
Thịnh Lâm vừa ngồi xuống muốn mát xa chân lập tức đứng dậy.
"Nhưng anh không biết làm."
Gân xanh trên huyệt thái dương của hắn nhô lên, môi trắng bệch, bộ dáng trông rất khó chịu.
Trông giống như nữ chính tiểu bạch hoa bị khi dễ trong tiểu thuyết ngược văn.
Nam chính trong ngược văn cũng đâu có nhìn thấy sự khổ sở cùng bi thương của nữ chính.
Cho nên hiện tại tôi- - đương nhiên là sẽ không đau lòng.
Vẻ mặt tôi đầy vẻ mất hứng: "Vậy tôi ra ngoài ăn."
Thịnh Lâm kéo tay tôi: "Anh sẽ làm ngay."
Hơn một giờ, Thịnh Lâm một mình bận rộn trong bếp, trong lúc đó còn làm vỡ hai cái đĩa.
Chờ hắn làm xong đồ ăn bưng ra, một anh bạn nam của tôi vừa vặn đến.
"Bạn tôi dẫn tôi đi ăn đồ ăn ngon, anh tự ăn một mình đi."
Thịnh Lâm mặc tạp dề màu hồng nhạt không vừa người, bưng đĩa nhìn chúng tôi đứng ở cửa, dáng vẻ thậm chí có chút buồn cười.
"Anh ta là ai?"
"Bạn bè bình thường."
Khóe miệng Thịnh Lâm nhếch lên một nụ cười khổ: "Đồ ăn đã làm xong rồi, có thể đừng đi được không?"
"Anh tự ăn đi, bạn tôi đều tới cả rồi, đi thôi."
Không thèm nhìn thêm vẻ mặt mất mát của Thịnh Lâm, tôi đóng cửa lại không chút lưu luyến.
Hệ thống: "Hắn vẫn duy trì tư thế không động như vừa rồi, hiện tại giá trị mất mát của đối tượng công lược đạt 100!"
Hệ thống: "Chúng ta như vậy có quá đáng quá hay không?"
Tôi: "Thu hồi lòng trắc ẩn của cậu đi, nghĩ lại xem sáu năm qua tôi đã sống như thế nào, nghĩ lại xem đồng nghiệp của cậu đã miêu tả ký chủ của bọn họ khi là nữ chính ngược văn sống như thế nào đi!"
Hệ thống lập tức trở nên phẫn nộ.
"Ngược, hung hăng ngược hắn cho tôi."