Sáng sớm,nhân khi hai cô bạn thân còn đang ngủ, Thiên Giai ra ngoài hóng gió, tiện thể mua chút gì đó về làm đồ ăn. Buổi sáng, không khí ở khuôn viên trường thật là trong lành quá. Cô định bụng sau khi mua đồ ăn xong sẽ ra sân sau ngồi ngắm trời đất. Chợ cũng gần, đi bộ khoảng 10 phút là tới nơi. Về đến kí túc xá, chuẩn bị sơ lược qua, cô chạy ra sân sau. Sao trước giờ cô không nhận ra nơi này đẹp như vậy nhỉ? Từng tia nắng vừa mạnh mẽ, vừa đầy sức sống phản chiếu xuống nền cỏ xanh ngát, Sương còn đọng lại trên ngọn cỏ, tạo ra cảnh sắc hữu tình. Nếu không lỡ yêu môn tự nhiên thì cô đã theo sự nghiệp văn chương rồi.
A, có người, ai vậy nhỉ? Sao nhìn có chút quen thuộc.? Tĩnh..Tĩnh Phong, sao lại là anh ta? Định bụng tới xin lỗi anh ta chuyện lần trước, ai ngờ anh quay lại thấy cô, ánh mắt có chút giễu cợt mà hỏi:
- Là cô.
- Anh, sáng sớm tới đây làm gì, bảo vệ đã mở cửa chưa mà vào.( chị ơi, sao chị lại quên bảo vệ không mở cửa thì chị có thể ra ngoài mua đồ ăn chứ, thật là)
-Không liên quan đến cô.
-Thấy anh ở đây, thuận miệng hỏi cũng không được sao?
- Cô thật phiền phức, nhiễu sự.
Cô tức muốn trào máu, hận không thể làm gì anh, bắt đầu quay bước đi. Được một khúc, cô quay lại nhìn anh. Anh vẫn nhìn đám cỏ dưới chân. Ánh nhìn của anh như muốn làm đóng băng các ngọn cỏ nơi đó. Nhìn anh, cô thấy anh quá đơn độc, nhưng cô không thiết nghĩ nhiều. Tâm tình của cô hôm nay đã bị anh phá bỏ, cớ gì cô lại nghĩ cho anh cơ chứ. Nghĩ vậy, cô bước về kí túc xá thật nhanh.
……………….
Tĩnh Phong cảm thấy lúc nãy mình hơi có chút quá, đắc tội với cô. Nhưng anh không kiềm chế được cảm xúc khi thấy cô. Anh để ý cô từ hôm đó. Anh không biết mình sẽ làm gì với cô nữa. Cô quả thật rất khác với những người con gái cứ vây lấy anh. Trong mắt cô,anh không là gì cả sao? Anh khi nãy thấy cô, đoán biết cô ở đây. Lại thấy bóng cô đi về kí túc xá. Xem ra anh phải tìm hiểu xem sao.
………………..
Kí túc xá
- Thiên Giai à, mới sáng sớm cậu đã chạy đi đâu vậy.- Song Khuê có vẻ còn muốn ngủ, mơ màng hỏi cô.
-Mình đi mua chút đồ, tiện thể ra sân sau ngắm cảnh. Ai dè bị tên kia phá mất.- Thiên Giai nghĩ lại, vẫn còn thấy có chút bực mình.
- Ai dám làm phiền Thiên Giai, bổn cô nương đây sẽ không tha- Thiệu Lâm còn vùi mình trong chiếc mền to sụ, vừa đưa tay là biểu tượng thách thức.
-Thật chứ- Thiên Giai cười , hỏi lại Thiệu Lâm.
-Ưm- Vẫn còn ngái ngủ
- Tĩnh Phong, là Du Tĩnh Phong đó, có dám không nào? – Thiên Giai vừa cười, vừa ngồi xuống cạnh cô bạn. Nghe tới ba chữ đó, Thiệu Lâm như bừng tỉnh, ngồi dậy lay cô mà hỏi:
-Rồi hai người thế nào? – Thiệu Lâm xem ra rất hào hứng.
- Tên đáng ghét, phá cả tâm tình của mình, lại còn mạnh miệng nói mình nhiễu sự nữa chứ..
- Giai Giai ơi là Giai Giai. Cả cái trường này muốn nói chuyện với anh ta rất khó khăn không hả. Sao cậu không biết nắm cơ hội vậy- Thiệu Lâm tỏ vẻ luyến tiếc.
-Không thèm. Có muốn cậu đi nói chuyện với anh ta đi.- Thiên Giai đã có chút bực bội hơn lúc nãy.
- Cậu không nhớ Kỳ Dương đã cảnh báo cậu phải thận trọng sao. Ai mà biết được anh ấy sẽ làm gì cậu chứ?
- Đương nhiên là nhớ, nhưng gặp anh ta là việc ngoài ý muốn. Vả lại tớ cũng đâu có ý xấu gì.
- Thôi thì tùy cậu tớ chuẩn bị đi học đây.
-Song Khuê à, dậy chưa- Thiên Giai hỏi.
-Ừm, dậy rồi.- Song Khuê hình như vẫn muốn ngủ thêm thì phải.
Đọc tiếp Này Gió, bao giờ anh mới trở về ? – Chương 6.1