Thế Khải đã bao lần gặp Thiên Giai, nói cho cô về việc của Tĩnh Phong. Nhưng cô chỉ cười buồn mà đáp ” Anh yên tâm, em sẽ nhận được một câu trả lời phù hợp nhất từ Tĩnh Phong. Cho dù có là chửi bới, mắng nhiếc hay gì đi nữa, em cũng cam lòng. Em tin mình sẽ quên được anh ấy, nhanh thôi.”
Hôm nay, Tuấn Kiệt nói Thiên Giai đến văn phòng của anh lấy tài liệu
” Cốc cốc cốc” Thiên Giai gõ cửa.
- Vào đi – Tuấn Kiệt nói, ngẩng đầu lên – Em tới rồi à?
- Vâng ạ.
- Đợi anh chút – Tuấn Kiệt với tay lấy tập tài liệu- Đây, em mang về văn phòng của Tĩnh Phong đi. À, hay em đưa tận tay nó bây giờ luôn giúp anh với. Cái này cũng cần nó xem gấp
- Dạ, còn gì nữa không ạ?
- Không, mà Thiên Giai này, em không thắc mắc cô gái hay đi chung với Tĩnh Phong sao? Hai đứa không muốn quay lại à?
- Em không thắc mắc đâu. Có thể gần Tĩnh Phong thì chỉ có thể là bạn gái anh ấy thôi. Mọi chuyện bây giờ không như xưa nữa anh à. Tĩnh Phong hận em nhiều lắm. Em có thể đem tình cảm hơn một năm của chúng em đi chôn vùi thì anh nói xem, anh ấy làm thế nào để tha cho em đây?
- Thiên Giai, đó là Diệu Lam, bạn thanh mai trúc mã của Tĩnh Phong. Em đừng có hiểu nhầm.
- Anh, em nhìn thấy họ đúng là hợp nhau đấy, không như em.
- Lạc quan lên một chút. Em phải giành lại Tĩnh Phong ình chứ.
- Em không có đủ can đảm đấy đâu anh. Em không muốn lãng phí thêm thời gian của anh ấy một cách vô ích nữa. Mọi chuyện đã được cao xanh sắp bày cả rồi. Chúng ta có muốn đổi cũng không được đâu. Thôi em đi đây, đưa cho Tĩnh Phong kẻo trễ. Anh đã ăn chưa trưa?
- Ừ, em đi. Anh đi giờ đây.
- Vậy chào anh.
Thiên Giai bước ra khỏi văn phòng. Được nhìn thấy Tĩnh Phong là cô đã mãn nguyện lắm rồi, chứ đừng nói tới chuyện được yêu anh thêm lần nữa. Thiên Giai nhấn máy gọi cho Tĩnh Phong, cô không biết rằng anh đang ở nhà hàng ăn trưa cùng với Diệu Lam.
Còn lại Tuấn Kiệt ở trong phòng, anh thầm nghĩ: ” Diệu Lam, em là một cô gái tốt, nhưng anh chỉ có thể chấp nhận Thiên Giai làm em dâu. Còn em, anh hy vọng em sẽ tìm được người khác tốt hơn Tĩnh Phong.”
____________________________________________________________________
Nhà hàng…
- Cậu ăn đi, mình vào toilet một chút – Tĩnh Phong đứng dậy, anh quên cầm theo điện thoại. Anh vừa vào trong thì điện thoại cũng vừa rung. Chỉ hiện số, không hiện tên.
- Alo, tôi là Diệu Lam, bạn của Phong xin nghe – Diệu Lam bắt máy.
- A..Chào cô, tôi là Thiên Giai, thư kí của Tĩnh Phong. Cô đang ở cùng Tĩnh Phong ạ?
- Đúng, chúng tôi đang ăn trưa. Cô có việc gì không?
- Tôi chỉ muốn hỏi địa chỉ để đến đó đưa tài liệu mà Giám đốc giao thôi. Giám đốc nói tài liệu này cần được xem gấp.
- Được rồi, địa chỉ là XYZ…
- Cám ơn cô, chào cô- Thiên Giai cúp máy. Bây giờ cô phải đối diện với Tĩnh Phong và tình yêu của anh.
Thiên Giai tới nơi, ngước lên nhìn nhà hàng sang trọng. Là một nhà hàng của Nhật. Cô từng ước ao mình có thể vào một nhà hàng của Pháp, vì cô yêu nước Pháp. Thiên Giai bước vào trong, lúc cô nhìn thấy Tĩnh Phong và Diệu Lam cũng chính là lúc Tĩnh Phong vươn tay chùi đi chút sốt cà chua còn vương trên khóe miệng Diệu Lam. Còn Diệu Lam thì nhìn Tĩnh Phong cười hạnh phúc.
Thiên Giai nhìn cảnh đó mà lòng chợt thắt lại. Cô thấy tim mình đau nhói. Cuối cùng, lấy hết dũng khí, cô bước đến bàn của hai người đang ngồi, nói:
- Thưa phó giám đốc, giám đốc nhờ tôi chuyển thứ này cho anh.
Tĩnh Phong chỉ ngước lên nhìn cô chưa đầy 1s đã quay sang Diệu Lam nói với cô:
- Cậu tiếp tục ăn đi.- Rồi Tĩnh Phong cầm đũa lên, nói với Thiên Giai – Cô để đó đi, tôi sẽ xem sau. Việc của cô xong rồi.
- Vậy tôi về trước. – Thiên Giai cúi đầu chào rồi bước vội. Cô sợ nếu ở lại nơi này, cô sẽ khó chịu đựng được mà khóc trước mặt anh mất. Cô ra khỏi nhà hàng, đi bộ trên vỉa hè, và rồi cô khóc thật. Nước mắt cứ vậy mà chảy trên khuôn mặt của một cô gái tuổi 22, đã từng trải qua một cuộc tình nhưng vẫn còn dang dở.
Thiên Giai cứ đi mà không để ý rằng có một chiếc xe đang chạy nhanh ngược chiều. Chiếc xe ấy đâm vào cô, ngay ngã tư của thành phố. Tiếng người hớt hải, tiếng còi cứu thương cứ inh ỏi vang lên. Màu đỏ của máu nhuộm kín một khoảng của mặt đường. Vì mọi thứ diễn ra ở con đường phía sau nhà hàng nên Tĩnh Phong không hề hay biết điều gì. Anh không biết rằng, Thiên Giai đã gặp tai nạn xe, có thể cô sẽ phải xa anh mãi mãi. Anh vẫn không hề biết rằng, cô đang cố gắng nhắn cho anh một tin nhắn cuối cùng, nhưng cô lại xóa đi, chưa kịp xong thì đã bị như vậy. Liệu anh có gặp được cô nữa không?? …
Thiên Giai chỉ còn sót lại một chút tỉnh táo cuối cùng, cô nghĩ mình sẽ không còn vượt qua được nữa. Thôi đành buông xuôi, từ bỏ tất cả, thôi ấp ủ những mơ ước, những hoài mong của tuổi trẻ. Bên tai cô như còn vang lên bài thơ tình buồn bã mà sáng nay cô vừa nghe trên đài:
“Ở nơi ấy có gì hả anh?
Em chỉ về phía trời xa và hỏi
Có những mặt người không mệt mỏi
Có lòng tốt và niềm tin
Có những người yêu nhau chỉ từ cái nhìn đầu tiên
Và cả câu chuyện thần tiên
Khi tình yêu nào cũng lấp lánh màu hạnh phúc.
Phải chăng nơi đó chỉ toàn những điều không thực?
Những giấc mơ, những ước vọng ngủ vùi?
Xa vắng rồi là những niềm vui
Những nụ cười gượng gạo
Vị thần nghi ngờ nhìn quanh cười chế nhạo
Đâu ra mảnh đất niềm tin
Ai cũng nhìn ai dè dặt
Và cả những khuôn mặt mình từng quen
Đau thương, nhăn nhúm, và cả sự đớn hèn
Chất chứa quá nhiều xung quanh sự sống….”