Này Học Sinh Chuyển Trường

Nên hình dung như thế nào đây.

Thái độ của Ấn Thiếu Thần mang theo sự xa cách, ánh mắt nhìn Đường Tử Kỳ thập phần lạnh nhạt, còn có một chút chán ghét.

Trong lòng cô ấy hiểu rõ, sau khi cô ấy báo cáo lớp quốc tế gian lận, án tượng của Ấn Thiếu Thần đối với cô ấy đã lập tức thay đổi.

Có được hệ thống nên trong vòng mấy năm nay cô ấy đã bị những người xung quanh chiều hư.

Rất nhiều nam sinh thích cô ấy, sau khi cô ấy gặp vấn đề gì sẽ ra mặt vì cô ấy, hơn nữa còn chịu thương chịu khó, cam nguyện trả giá không cần hồi đáp, đã thật lâu rồi không bị người khác trách cứ.

Nam sinh ở tuổi này là như vậy, yêu vô cùng nồng nhiệt, thậm chí có vẻ hơi mù quáng. Rõ ràng là bất cẩn, nhiều chỗ chưa đạt yêu cầu, EQ như bị chó ăn, luôn làm phiền các cô gái, nhưng lại yêu chân thành và thuần khiết nhất.

Cô ấy được những người khác đưa lên mây, kết quả là ở đây đụng vào bức tường Ấn Thiếu Thần, bị lạnh nhạt.

Cô ấy tự nói với chính mình: Không phải tất cả mọi người đều thích mình.

Như Ấn Thiếu Thần.

“Thực xin lỗi……” Cô ấy phát ra âm thanh khàn khàn, đồng thời đỏ hốc mắt, “Mấy ngày nay tớ đều suy nghĩ đến chuyện đó, những người xung quanh đều bàn tán về tớ, làm tớ rất áp lực, vừa rồi hơi thất lễ……”

Ấn Thiếu Thần đột nhiên nghĩ đến việc từ sau khi Minh Hi chuyển về đây thì vẫn luôn bị người khác bàn tán, nhưng lại chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Minh Hi.

Đôi khi không thể không cảm thán tâm lý Minh Hi thật mạnh mẽ, nếu là những người khác, chắc đều sẽ không chịu nổi nhỉ?

“Ồ.” Ấn Thiếu Thần lãnh đạm trả lời, sau đó nâng tay lên, ý bảo Đường Tử Kì đi sang một bên, “Tôi muốn tìm đồ, cậu chắn chỗ quá.”

“Cậu có thể đỡ tôi không?” Đường Tử Kì nhu nhược đáng thương hỏi.

“Không thể.” Ấn Thiếu Thần cự tuyệt rất gọn gàng dứt khoát.

Đường Tử Kì nghe theo mà tránh qua một bên, để anh tìm đồ.

Ấn Thiếu Thần lấy đồ xong liền chuẩn bị rời đi, đồng thời lấy di động ra, định gọi cho Minh Hi hỏi cô đang ở đâu, mới vừa đi vài bước liền thấy Minh Hi đang cầm đồng phục vịn tường đi đến cửa phòng y tế.

Minh Hi vừa đi vào liền nhìn thấy Ấn Thiếu Thần và Đường Tử Kì đang ở một mình với nhau, lập tức quay đầu muốn đi, lại bị Ấn Thiếu Thần gọi lại: “Muốn đi đâu?”

“À…… Tôi chờ ở bên ngoài.”

“Vào đây.” Ấn Thiếu Thần hơi khó chịu nói.

Minh Hi ngoan ngoãn quay trở lại.

“Giãn cơ không?” Ấn Thiếu Thần đưa đường glucose cho Minh Hi.

Minh Hi lắc đầu: “Bây giờ tôi hoàn toàn không muốn cử động một chút nào cả.”

“Vậy cậu nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.”

“Không cần đâu, lát nữa Mạn Mạn có hạng mục, tôi phải đến cổ vũ cho cô ấy.”

Ấn Thiếu Thần nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cũng cảm thấy Minh Hi không còn cách nào khác, cuối cùng thỏa hiệp: “Uống hết đi rồi mặc quần vào.”

Sau khi Minh Hi uống một ngụm, liền nhịn không được nhíu mày, mới vừa hạ ly xuống liền thấy Ấn Thiếu Thần đang trừng mắt nhìn mình, lập tức lập tức uống một hơi cạn sạch.

Uống xong ngồi trên một cái giường định mặc quần, dứt khoát không cởi quần đùi thể dục màu tím, trực tiếp tròng thêm một cái quần bên ngoài cho có, nhưng động tác lại không quá lưu loát.

Ấn Thiếu Thần bước tới giúp cô kéo ống quần để cô mặc quần.

Sau khi Đường Tử Kì lấy thuốc xong xoay người lại, liền thấy được trạng thái của hai người bọn họ, đứng ở trước tủ hồi lâu không nhúc nhích.

Sau khi thấy Minh Hi đứng lên, Ấn Thiếu Thần lập tức duỗi tay đỡ cánh tay Minh Hi, dìu cô ra khỏi phòng y tế.

Rõ ràng vừa rồi còn từ chối cô ấy, quay đầu liền đỡ mặt nữ sinh khác.

Thật là……

Lúc đi xuống lầu, Ấn Thiếu Thần bước xuống trước một bậc, nói với Minh Hi: “Lên đi, tôi cõng cậu.”

“Không cần đâu, không đến mức như vậy.” Minh Hi lập tức lắc đầu.

“Hay là tiếp tục ôm?”

“Hả……”

Ấn Thiếu Thần nói xong liền xoay người, lập tức bị Minh Hi giữ lại: “Thấp xuống một chút, không thì tôi không leo lên được.”

Lúc Ấn Thiếu Thần cõng Minh Hi lên còn nở nụ cười, đuôi mày khóe mắt đều mang theo một chút hương vị ngọt ngào.

Thật tiếc vì nụ cười ấy chỉ thoáng qua, như thể nó chưa từng xuất hiện, chỉ cõng Minh Hi tới lầu một.

“Cảm ơn cậu.” Minh Hi nói với Ấn Thiếu Thần.

“Không có gì”

“Tôi chuyển cho cậu lì xì 200 tệ nhé, xem như thể hiện lòng biết ơn của tôi.”

“……” Ấn Thiếu Thần quay đầu rời đi.

Lúc Minh Hi cổ vũ cho bạn bè giống như là phát điên vậy.

Thật giống như nhìn thấy thần tượng mà mình mê muội, thanh âm kêu lên khàn khàn, còn đứng lên vẫy đồ cổ động trên tay.

Tốc độ chạy nước rút nhanh, đông thí sinh, nhà trường quy định vận động viên không được có người tháp tùng trong thời gian này, có cổ vũ cũng chỉ được ngồi tại chỗ.

Phùng Mạn Mạn chạy nước rút rất thành thạo, một chút cũng không khoác lác, cô ấy nói rằng nếu cô ấy có thể về nhất, cô ấy sẽ không bao giờ về thứ hai.

Sau khi rời sân còn cười tươi và vẫy tay chào khán giả.

Minh Nguyệt cũng thi hạng mục chạy nước rút, bởi vì trình tự thi đấu của trường học đảo ngược nên sau lớp 11 mới là lớp 10, sau đó là đội hình lớp 9.

Lúc chuẩn bị, Minh Nguyệt đứng trước vạch xuất phát nhìn Minh Hi ở khán phòng kêu tên cô ấy, nhịn không được nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.

Phùng Mạn Mạn còn cố ý đến đây hỏi cô ấy: “Em có thấy chị gái đang cổ vũ cho mình không?”

“Mất mặt chết……” Minh nguyệt ghét bỏ “Xì” một tiếng, tiếp theo bắt đầu chuẩn bị.

Tiếng súng vang lên, minh nguyệt lập tức xuất phát chạy, tốc độ kinh người, về đích gần như trong tích tắc.

Lúc trở về liền nghe được âm thanh kích động của Minh Hi: “Đó là em gái của tôi! Em gái tôi là người đầu tiên vừa rồi. Có thấy em ấy siêu lợi hại không?”

Minh Nguyệt nhịn không được che mặt, mất mặt về nhà.

Thiệu Dư quay đầu lại nhìn bộ dạng kích động của Minh Hi, đi đến bên cạnh Ấn Thiếu Thần, hỏi: “Cậu có muốn tham gia một hạng mục không?”

Ấn Thiếu Thần đến một hạng mục cũng không báo danh, anh luôn khinh thường với những việc này, lúc bị Thiệu Dư hỏi liền trầm mặc một hồi.

Ngay sau đó Thiệu Dư liền lấy danh sách các hạng mục tới, hỏi Ấn Thiếu Thần: “Còn có một cái 200 mét, cậu muốn đổi với người khác không?”

Ấn Thiếu Thần vẫn không nói lời nào như cũ.

“Tôi giúp cậu đến nói với bọn họ nhé?” Thiệu Dư quay đầu tiếp tục hỏi.

Ấn Thiếu Thần rũ mắt tự hỏi một hồi, rốt cuộc đáp lại: “Ừ.”

Thiệu Dư không khỏi vui mừng, lập tức đi tới nói chuyện với ủy viên thể dục, làm cho ủy viên thể dục kích động đến nói năng lộn xộn.

Lần này nói không chừng lớp quốc tế sẽ không hạng nhất đếm ngược nữa!

200 mét là hạng mục đầu tiên sau giờ nghỉ trưa.

Ấn Thiếu Thần cũng không chuẩn bị đồ thể thao, giống như Minh Hi, anh mặc đồng phục thể thao thống nhất của trường, áo trắng và quần đùi màu tím.

Chỉ là quần đùi của con gái tương đối ngắn, chiều dài tính từ đùi là một gang tay, trong khi quần đùi của con trai dài đến đầu gối.

Ấn Thiếu Thần vừa mới xuất hiện ở khu vực chờ, toàn bộ trường Gia Hoa liền sôi trào.

Một người đã đi học hơn mười năm ở Gia Hoa từ mẫu giáo đến trung học, lại là đầu sỏ của trường, là hotboy của trường, nhân vật như vậy lại đột nhiên tham gia cuộc thi trong trường học, tuyệt đối làm cho không ít người kích động.

Ấn Thiếu Thần!

Kia chính là Ấn Thiếu Thần!

Thiếu niên đứng ở khu vực ứng cử viên, sau giờ ngọ ánh nắng mặt trời chiếu lên người thiếu niên, tóc của anh đen đến mức vô cùng chói mắt, có một chút ánh sáng. Làn da vốn đã rất trắng sáng nay trông càng trong suốt hơn.

Ánh mặt trời để lại trên chóp mũi thiếu niên một mảng sáng, bỗng dưng làm tăng thêm một chút cảm giác thần thánh, như thể thời tiết đã thêm một bộ lọc mơ mộng cho thiếu niên.

Rõ ràng chỉ là mặc đồng phục học sinh, lại mặc ra một cảm giác không giống những người khác.

Thiệu Dư đứng bên cạnh anh, hai người đều tham gia hạng mục này.

Thiệu Dư đang nói chuyện với anh, anh khẽ quay mặt lại, cẩn thận lắng nghe, nghe thấy trong thính phòng có người hét tên mình, anh nhìn qua sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Dường như thấy kêu tên sẽ khiến cho Ấn Thiếu Thần chú ý tới, trong khán phòng nổ ra một loạt tiếng hét. Rất rất nhiều nữ sinh kêu tên Ấn Thiếu Thần, loại tiếng gọi ầm ĩ này tựa hồ là từ bốn phương tám hướng truyền tới, vô cùng chấn động.

Thiệu Dư đã bị trường hợp này dọa sợ ngây người, nhịn không được nhìn về phía Ấn Thiếu Thần.

Vừa vặn lúc này Ấn Thiếu Thần đang nhìn về phía khán phòng, là vị trí lớp bọn họ, Thiệu Dư cũng nhìn theo -- Trên khán phòng, Minh Hi an tĩnh như gà.

“Bây giờ có phải cậu nên nghĩ xem một hồi nữa sau khi kết thúc một đám người đến đưa nước cho cậu thì cậu nên lấy cái nào?” Thiệu Dư bắt đầu dời sự chú ý của Ấn Thiếu Thần.

“Không cần.” Ấn Thiếu Thần đen mặt, bắt đầu chuẩn bị.

Ấn Thiếu Thần chơi thể thao rất tốt, chỉ là không muốn công khai lộ diện mà thôi.

Lại nói tiếp, Ấn Thiếu Thần tuyệt đối là một trùm trường cấp thấp, sẽ không mang theo một đám “thủ hạ” rêu rao khắp nơi, cũng sẽ không mặc áo quần lố lăng, mỗi ngày đều là đồng phục.

Cũng sẽ không chủ động gây chuyện hoặc bắt nạt bạn học.

Điều duy nhất chứng tỏ anh là trùm trường chắc là không dễ chọc, chọc vào khẳng định xong đời.

Thi đấu 200 mét yêu cầu nửa vòng sân thể dục, nhưng cái này cũng có thể làm những kẻ ái mộ Ấn Thiếu Thần kích động đến hỏng.

Đây có lẽ là màn cổ vũ nhiệt tình nhất kể từ đầu đại hội, đồng thời cũng là lần đầu tiên toàn trường đi cổ vũ cho một người, điều này khiến những học sinh tham gia thi đấu cùng Ấn Thiếu Thần rất lúng túng.

Tốc độ của Ấn Thiếu Thần rất nhanh, toàn bộ hành trình đều nhìn thấy chân dài chuyển động nhanh chóng, cuối cùng cũng tới đích.

Chờ khi Ấn Thiếu Thần chạy xong trở về, lại nhìn về phía khán phòng lần nữa.

Minh Hi vẫn an tĩnh như gà, thậm chí còn đang cúi đầu xem di động.

Ấn Thiếu Thần: “……”

Ấn Thiếu Thần trở lại vị trí của lớp, làm lơ những bạn học chúc mừng anh, trở lại vị trí của mình ngồi xuống, đợi nửa ngày cũng không chờ được lời chúc mừng từ Minh Hi.

Anh nhịn không được quay đầu lại, liền thấy Minh Hi đang nghiêm túc chụp ảnh. Bởi vì trời nắng, cô còn cố tình che màn hình bằng thứ gì đó, rất chuyên nghiệp.

Phùng Mạn Mạn đang ngồi bên cạnh Minh Hi, nhìn thấy bộ dạng của Ấn Thiếu Thần, cô ấy không khỏi ho khan nhắc nhở Minh Hi: "Được rồi được rồi, đừng chụp nữa."

"Tớ sẽ thêm một bộ lọc khác. Cậu thấy tông màu xanh hay hồng này đẹp hơn?" Minh Hi cầm di động cho Phùng Mạn Mạn xem.

“Đều được đều được.”

“Minh Nguyệt nhà chúng ta thật là đáng yêu quá.” Minh Hi cầm di động, phảng phất như một bà mẹ già hiền từ.

“Cậu mà là chị khoe em gái gì, phải là mẹ khoe con chứ nhỉ?” Phùng Mạn Mạn nhịn không được hỏi.

“Tớ còn khoe ảnh chụp chung với cậu và Lưu Tuyết, bọn họ đề khen cậu đẹp,đẹp, để tớ tìm bình luận cho cậu xem……”

Nói xong, cô click mở vòng bạn bè, thấy được tin nhắn mới nhất thì không khỏi sửng sốt.

Những bạn học cùng lớp ở trường cũ của cô, để lại bình luận ở dưới bài đăng mới nhất của cô: Minh Hi, Hải Tinh cướp di động của tớ, thấy được đồng phục của cậu…… Tớ đoán kì nghỉ quốc khánh này cậu ta sẽ đến tìm cậu.

Minh Hi dừng động tác.

“Hải Tinh là ai?” Phùng Mạn Mạn đã đến bên cạnh Minh Hi, là do Minh Hi bảo cho cô ấy xem bình luận, vừa vặn liền thấy được cái này.

“Nam sinh theo đuổi tớ.”

“Trường học trước kia sao? Chẳng lẽ còn có thể đuổi tới bên này của chúng ta?”

“Nếu là cậu ta nói thì rất có khả năng…… Tức giận thì không chừng sẽ chuyển trường.”

Hải Tinh cũng là trùm trường, cũng là trùm trường vô cùng đặc biệt, bởi vì Hải Tinh còn đồng thời là một học bá.

Lúc trước chính là bởi vì thi không vượt qua được Minh Hi, Hải Tinh mới chú ý tới Minh Hi, sau đó bắt đầu không ngừng theo đuổi cô, thậm chí còn chuyển lớp, làm bạn cùng bàn với Minh Hi.

Minh Hi thở dài, vừa ngẩng đầu đầu liền cùng Ấn Thiếu Thần bốn mắt nhìn nhau.

Không biết vì sao, cô thế nhưng lại có loại cảm giác bị “bắt gian tại giường”, trong lòng “Lộp bộp” một chút.

*

Minh nguyệt nhìn bàn đồ ăn trước mặt, cạn lời một hồi lâu.

Sau khi đại hội thể thao kết thúc, chính thức bước vào kỳ nghỉ quốc khánh, lớp quốc tế và lớp thường của trường Gia Hoa đều được nghỉ bình thường, Minh Hi và Minh Nguyệt cùng nhau ngồi xe trở về nhà.

Sau khi về đến nhà, Minh Hi nói phải chúc mừng Minh Nguyệt chạy bộ được hạng nhất, còn muốn cảm ơn Minh Nguyệt đã nói chuyện giúp mình, nói phải làm món gì đó thật ngon cho Minh Nguyệt.

Tiếp theo là kéo cả người đau nhức của mình vào trong phòng bếp bận rộn suốt một buổi trưa, Minh Nguyệt nằm trên sô pha phòng khách, đợi vài giờ Minh Hi mới làm xong một bàn đồ ăn.

“Tôi nhìn giống người ăn chay niệm phật lắm sao?” Minh Nguyệt đứng trước bàn ăn hỏi Minh Hi.

“Chị không dám làm món ăn mặn.” Minh Hi yếu ớt trả lời.

“Được rồi, tôi miễn cưỡng chấp nhận cái này, nhưng chị đang làm gì… đây là cái gì, có phải là một đĩa bùn không?” Minh Nguyệt lấy một trong những chiếc đĩa và đưa cho Minh Hi.

“Miso xào trứng.” Minh Hi ủy khuất trả lời “Mặc dù bề ngoài không đẹp, nhưng hương vị thì… ăn được.”

Kỳ thật hương vị cũng bình thường.

"Còn cái này thì sao? Cà tím sốt? Một đĩa đen thui." Min Nguyệt cầm một đĩa khác hỏi Minh Hi.

“Kỳ thật là địa tam tiên (Một món chay gồm cà tím, ớt xanh, khoai tây).”

“Chị đem ớt xanh nghiền nát xào sao? Không phải chị rất khéo tay à? Tôi nghe bố chị khoe khoang chị thắt nút Trung Quốc gì đó đạt giải mà.” Mặc dù Minh Nguyệt chưa bao giờ nghe nói về bất kỳ cuộc thi thắt nút nào của Trung Quốc.

“Có thể là lĩnh vực chuyên môn khác nhau. Giống như tạo tài khoản trò chơi mới và cộng điểm kỹ năng cho các thuộc tính khác nhau vậy. Chị có thể đan khăn quàng cổ cho em, áo len cũng được!”

Minh Nguyệt thở dài, sau đó bĩu môi, vừa nhìn liền cảm thấy không muốn ăn miếng nào, đặt đũa trên mặt bàn.

“Tôi chưa muốn ăn, buổi tối cũng không muốn ăn.” Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng mất hứng, đứng dậy rời đi.

Minh Hi lập tức giữ Minh Nguyệt lại: “Đừng, để chị nghĩ cách.”

Kỳ thật cảm xúc của Minh Nguyệt vẫn chưa ổn định, một chút chuyện nhỏ cũng có thể đụng chạm đến điểm mẫn cảm của Minh Nguyệt.

Về đến nhà cũng không thể ăn cơm ngon, nói không chừng cũng sẽ làm Minh Nguyệt nhớ lại lúc trước.

Đối đãi với Minh Nguyệt đang yếu đuối, Minh Hi cần phải thật cẩn thận.

Nơi này không thể nào đặt cơm hộp, gọi người giúp việc qua đây nói không chừng Minh Nguyệt sẽ bài xích, Minh Hi khẽ cắn môi ra quyết định.

Tiếp đó cô nhanh chóng lấy di động ra, nhắn cho Ấn Thiếu Thần một tin: Có bận không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui