- Thì Tạ Hoàng cũng có khác gì đâu, tình thế đang căng như dây đàn vậy. Đúng là ông 49 bà 50, không hề thua kém. Trần Mạnh đưa ra lời nhận xét.
- Hoàng này, bọn mình…bọn mình về nhà thay đồ đi. Không thể mặc như thế này được, dù sao thì đồ cũng bẩn hết rồi. Bùi Thiết Quân dè dặt đề nghị.
- Quân nói đúng đó Hoàng à. Chúng ta đi thôi. Mặc bộ đồ này làm tớ khó chịu lắm.
Ngần ngừ một lúc Tạ Hoàng cũng quay lưng bứơc đi miệng đe doạ:
- Nếu còn gây sự với tôi thì hậu quả sẽ không chỉ đơn giản như thế này đâu.
- Tôi sẽ chờ.( Nhật Linh đáp lại đầy thách thức).
- Sẽ không lâu đâu.
Tạ Hoàng bước đi, tuy áp quần nhếch nhác nhưng vẫn toả ra một uy lực ghê người, những học sinh nãy giờ tụ tập lại xem kịch hay khi thấy ánh mắt của Tạ Hoàng đều run sợ quay về lớp. Nhật Linh thì mặt bầm tím tức giận, sẵn sàng gây sự với bất cứ ai dám bén mảng đến gần, ngay cả Thái Vũ và Kim Chi cũng chỉ biết ngoan ngoãn đứng bên cạnh, tay cầm cái quạt rồi quạt đấy quạt để giúp Nhật Linh hạ hoả.
Vừa ngồi vào chỗ thì Nhật Linh thấy trong hộc bàn của mình có một chiếc hộp màu đỏ thắt nơ xanh rất dễ thương, định mở ra xem bên trong có gì thì Kim Chi lên tiếng:
- Linh này, tui có người tặng quà cho này, đẹp không? ủa, bà cũng có nữa hả? Kim Chi cười híp mí nói với Nhật Linh.
- Cả tui cũng có nữa. thái Vũ từ bàn trên ngoảnh xuống nói.
- Kì lạ nha, hai ông bà coi thử mấy người xung quanh có nhận được quà như tụi mình không? Nhật Linh nói.
- Bọn tui nhìn khắp lớp rồi, không có.
- Vậy tui mở nha, hồi hộp quá à. Ôi ôi, hộp quà dễ thương quá. Kim Chi hớn hở nói.
- Khoan! Nhật Linh đưa tay ra ngăn lại.
- Sao vậy? Linh à, bà cũng có quà mà sao lại không cho tui mở quà của tui? Kim Chi nói, giọng pha chút hờn dỗi.
- Ý tui không phải thế, ý của tui là đây có thể là của nhóm tam ác quỷ gửi cho chúng ta nên phải cẩn thận.
- ủa, nhóm tam ác quỷ muốn làm lành với chúng ta nên mới gửi quà mà, phải vui vẻ nhận chứ, sao lại cẩn thận.
- bà ngốc quá à, mới hôm qua chúng ta chơi hắn một vố đau như vậy mà hôm nay hắn làm hòa với chúng ta mới lạ đó.
- ờ, đúng ha. Vậy bây giờ phải làm sao với món quà này bây giờ?
- Hai ông bà lại gần đây nào, chúng ta phải…#$%^&&*. Hiểu không.
- Hiểu.
- Vậy thì thực hành đi.
Nghe theo kế hoạch của Nhật Linh, cả ba cầm gói quà của mình mang đi tặng ba người khác trong lớp. khỏi phải nói, ba người được nhận quà lòng vui như mở hội, họ lần lượt mở ba hộp quà ra và…
- Á…sâu.
Rầm.
Ba người ngất xỉu ngay tại chỗ vì quá sợ hãi. Nhật Linh thì bật cười.
- Trời ơi, tưởng gì ghê gớm lắm, ai dè là sâu, lớn rồi mà chơi ba cái trò con nít. Thật lá buồn cười. bằng chút bản lĩnh này mà các anh muốn đối đầu với bọn tôi sao nhóm tam ác quỷ.?
Tạ Hoàng bỏ đi đến tiết cuối vẫn chưa quay lại, Nhật Linh vẫn chưa nguôi cơn tức, cô chỉ hận một nỗi là không thể giết hắn cho hả giận. Đang tức tới mức đầu xì khói trắng thì Nhật Linh lôi ra bức vẽ Tạ Hoàng mà cô đã vẽ hôm qua. Cầm bức vẽ trong tay cô hua hua bút đọc lẩm nhẩm:
- Xay da da, mê cà na, ăn bánh đa, úm ba la, coca cola, xì dầu, xíu mại Tạ Hoàng kia mi ở đâu, ta trù cho ngươi đi ra đường xe cán, đi trong nhà trượt vỏ chuối giập mông, đi đường thuỷ thì tàu chìm, đi đường hàng không thì máy bay thủng bánh, uống nước thì giắt răng, đi lăng xăng thì chó cắn haha.
Đọc xong thích chí quá nên Nhật Linh cười như con dại, chỉ thiếu điều tóc xổ tung áo quần xộc xệch nữa là đúng hiệu “ bà điên chính cống”, xem ra mọi bực dọc đã được giải toả nhưng lại gây ra sự khó chịu cho nhiều người. Điệu cười “ ma chê quỷ hờn” của Nhật Linh làm thầy giáo lạnh sống lưng và hơn nửa lớp quay lại nhìn với ánh mắt thông cảm, riêng Thái Vũ và Kim Chi lén trao nhau ánh mắt mang thông điệp: “ chắc bị đánh đau quá… hoá điên”.
- Này em Thái Vũ. Thầy giáo lên tiếng.
- Dạ. - Em xem thử em Nhật Linh có bị làm sao không? Sao tự nhiên trong tiết học của tôi lại cười thế kia, có phải tôi dạy có điều gì sai chăng? Nếu là như thế thì em kêu em ấy cứ nói chứ đừng cười nhạo tôi như vậy chứ, tuy thành tích học tập của em ấy khiến ột giáo viên có nhiều năm kinh nghiệm như tôi cũng phải khâm phục nhưng làm vậy thì có phải là hơi quá đáng không?. Thầy giáo hỏi với giọng lo lắng.
- Này, Nhật Linh, bà không sao chứ?. Lấy tay hua hua trước mặt Nhật Linh.
- Dạ thưa thầy, em chịu ạ. Bạn ấy không hề phản ứng.( so vai bất lực). Nhưng thầy yên tâm, Nhật Linh không phải là con người coi thường giáo viên như thế đâu, em xin đảm bảo rằng những gì thầy dạy cho chúng em nãy giờ hoàn toàn đúng không có gì sai cả. biểu hiện này của Nhật Linh là do bạn ấy sức khoẻ không được tốt thôi ạ.
- Vậy sao? Tôi cứ tưởng lỗi là do tôi dạy sai chứ. Thôi em đưa bạn xuống phòng y tế nghỉ ngơi đi. thầy giáo lau vội giọt mồ hôi mới chảy ra trên trán, dạy mấy đứa học sinh thần đồng này quả thật rất vất vả.
- Dạ. Thái Vũ nói và đứng dậy kéo Nhật Linh về phía cửa, Kim Chi nhanh chân cũng chạy theo, thầy giáo ở phía sau chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Trên đường xuống phòng y tế.
- Này, bà bị sao thế hả heo mọi? bình thường có bao giờ điên đột xuất như thế này đâu. Thái Vũ nói.
Cốp cốp.
- Ui da, bà làm cái gì vậy hả? lủng cái đầu tui rồi đây nè. Thái Vũ vừa nói vừa xoa cục u to đùng.
- Tui mà điên à?
- Không điên thì tại sao tự nhiên đang học lại cười như ma làm vậy? bây giờ đến lượt Kim Chi thắc mắc.
- Hai ông bà ngốc quá, đó là do tui yểm bùa tên khỉ hôi Tạ Hoàng cho hắn xui cả đời luôn, trong lúc yểm bùa thấy quá tâm đắc về lời nguyền cũng như trình độ của mình nên tui cười thôi..
- À, ra vậy. Thái Vũ và Kim Chi miệng thì nói vậy nhưng trong lòng chợt nghĩ “ đúng là trò trẻ con, thế mà cũng cười cho được”.
- Thấy kế hoạch của thế nào?. Hí hửng hỏi.
- Cũng tàm tạm. hơ…hơ. Miệng thì cười nhưng Thái Vũ với Kim Chi cũng đến bó tay với Nhật Linh, người có chỉ số IQ 300 mà suy nghĩ cứ như đứa trẻ lên ba. Đúng là thông minh quá cũng có hại.
- Này, tui thấy bà khoẻ như trâu thế này thì khỏi cần xuống phòng y tế cũng được nhỉ?
- Dĩ nhiên rồi, một người như tôi đây mà ốm đau gì chứ, bây giờ cũng chẳng biết làm gì hay là bọn mình bùng đi.
- Bùng á????? Kim Chi và Thái Vũ mắt trợn tròn ngạc nhiên.
- ừ. Thản nhiên thừa nhận ý tưởng xấu xa.
- Sao bà nói là vô trường này sẽ luôn là học sinh gương mẫu hả heo mọi? bây giờ lại đòi bùng học là sao? Bố mẹ bà mà biết thì chết đấy.
- Sợ gì, buổi bùng học này chỉ có trời biết, đất biết và 3 chúng ta biết thôi mà. Dĩ nhiên là trong trường hợp không có kẻ đi mách lẻo. vừa nói Nhật Linh vừa liếc Thái Vũ một cái sắc lẹm làm anh chàng toát cả mồ hôi hột.
- Tui không đi được đâu Nhật Linh à. Tui không muốn mới nhập học mà bị hạnh kiểm kém đâu.
- Bà vừa nói cái gì vậy Kim Chi, nói lại tui nghe xem nào bữa nay tai tui nghe kém lắm. Nhật Linh nói nhẹ nhàng mà mắt lại gửi đi thông điệp “ nếu bà mà dám nói lại câu lúc nãy thì chết với tui”.
- À không, tui nói là mình cứ bùng đi. Đi chơi sẽ rất vui đấy. hì hì.
- Tốt. bây giờ chúng ta sẽ trèo tường để ra ngoài. Tui để ý rồi, sau trường có một đoạn tường thấp hơn mấy chỗ khác nên có thể trèo qua được. đi thôi.
Thế là Nhật Linh hăng hái đi trước còn hai người kia lững thững đi sau. Đi được năm phút thì tới chỗ mà Nhật Linh nói với hai đứa bạn.
- Bây giờ ai leo lên trước đây? Nhật Linh hỏi.
- Thôi bà leo lên trước đi. Thái Vũ nói. - Này, một mình bà leo được không vậy? có cần…
Chưa nói hết câu thì Kim Chi đã phải há hốc mồm ngạc nhiên bởi vì chỉ với một động tác nhẹ nhàng, Nhật Linh đã ở trên thành tường và lấy tay ngoắt ngoắt Thái Vũ và Kim Chi:
- Mau lên đi hai ông bà này, làm ăn lề mề quá à? Còn bà Kim Chi sáng nay chưa được ăn hay sao mà miệng há to như cái vại nước thế kia.
- Tui há như vậy hồi nào, cái bà này thật là… nhưng mà tui không biết leo tường. Kim Chi đỏ mặt nói.
- Ui trời ơi, to cái đầu vậy mà không biết leo tường. thôi bây giờ cún, ông lấy tay làm bàn đạp cho Kim Chi leo lên còn tui sẽ ở đây kéo bả lên.
- Tại sao lại là tui chứ. Thái Vũ bất bình lên tiếng.
- Làm gì mà hét lên cứ như heo bị chọc tiét thế hả? trong số ba chúng ta chỉ có duy nhất ông là con trai thôi mà. Ông không đỡ thì tôi đỡ chắc. Nhật Linh nói kèm theo một cái lườm muốn cháy cả da mặt.
- Đỡ thì đỡ, làm gì dữ vậy? Kim Chi bà bước lên tay tui rồi tui đẩy bà lên.
- ừ, tui biết rồi.
với sự giúp đỡ của Thái Vũ, Kim Chi đã leo lên bờ tường một cách nhanh chóng. Sau khi đỡ Kim Chi lên rồi, Thái Vũ cũng trèo lên tường và nhảy qua bờ tường bên kia. Thế là cả ba đã trốn học thành công. Theo sự chỉ dẫn của trưởng nhóm Nhật Linh, cả ba tiến thẳng đến khu vui chơi gần đó và quậy phá.
Cùng lúc đó, tại quán bar Sky. Một quán ba được coi là nổi tiếng nhất thành phố Tinh Hoa bởi chất lượng phục vụ tốt nên nơi đây là nơi lui tới thường xuyên của các đại gia bởi vì ở đây gia cả rất đắt đỏ, có những loại rượu đắt hơn những nơi khác đến 5, 6 lần. đây cũng là chỗ mà nhóm tam ác quỷ lui tới thường xuyên. Bây giờ đang là 3h15p, Tạ Hoàng đã đến đây được 15p. Vì là buổi chiều nên quán khá ít khách, vừa nhấm nháp ly rượu mạnh Tạ Hoàng vừa nói:
- Cái con nhỏ tên Nhật Linh ấy, càng ngày càng không coi tớ ra gì. Phải cho con nhỏ đó biết thế nào là lễ độ thôi.
- Thế cậu định làm gì nó? Bùi Thiết Quân tò mò hỏi.
- Kêu dàn em dạy cho nó một bài học.
- Có nặng quá không? Tớ thấy cô ta cũng xinh xắn mà.
- Xinh gì cơ chứ, có chuyện gì thì cô ta phải tự mà chịu thôi, gây với mình thì phải chịu hậu quả mà. Tạ Hoàng này xưa nay ân oán rõ ràng.
- Thôi kệ cậu vậy?
Bùi Thiết Quân sau khi nghe Tạ Hoàng nói vậy thì cũng thôi thắc mắc vì dù sao cũng không phải việc của mình. Còn về Tạ Hoàng thì lôi chiếc iphone 5 ra và gọi cho ai đó. 2s sau đã thấy người bên kia nghe máy:
- Alô, em nghe nè anh.
- Chú bữa nay có rảnh không?
- Dạ cũng không rảnh lắm nhưng anh có gì cứ nói, em se cố gắng giúp hết sức mình ạ.
- Anh muốn nhờ chú xử lý một con nhóc, nó dám gây sự với anh.
- Dạ em biết rồi, em tự hỏi không biết nó là đứa nào mà to gan lớn mật như vậy đó. Dám chọc giận cả anh ư? Anh yên tâm, em sẽ cho nó thân tàn ma dại trở về.
- Tốt. nó tên Hoàng Nhật Linh học lớp 10a1 học viện Tinh Tú, xử lí nó thì xử lí hai đứa đi cùng luôn nhá.
- Dạ. anh cứ yên tâm, em sẽ hành xử gọn ghẽ, ngày nào xử lí vậy anh?
- Ngay hôm nay. Đúng 5h là tan học đấy.
- Dạ. em biết rồi.
Nói xong nhiệm vụ cho tên đàn em, Tạ Hoàng thản nhiên cất điện thoại vào túi và uống rượu tiếp. nhìn qua phía Trần Mạnh, thấy hôm nay Trần Mạnh có biểu hiện hơi là lạ nên Tạ Hoàng quan tâm hỏi:
- Này Mạnh, cậu không khỏe hả?
- Không sao. Mà cậu định làm thế với con nhỏ Nhật Linh đó sao? Trần Mạnh đáp lại bằng một vẻ vô cùng lạnh lùng.
- Đúng vây. Cậu cũng biết tớ rồi mà, tớ đã nói là làm, không nể nang ai bao giờ cả. cậu muốn mình tha cho nó à? Tạ Hoàng lạnh lùng hỏi lại.
- Không. Chỉ là hỏi vậy thôi, mình về trước, mình có hẹn rồi. chào. Trần Mạnh đột nhiên đứng lên đi về, Bùi Thiết Quân nãy giờ chẳng hiểu mô tê gì khi thấy Trần Mạnh đứng dậy thì nói:
- Không khí này là sao vậy? đến đây chưa được bao lâu mà đã về là sao?
- Để cậu ấy đi đi. tạ Hoàng ngắt lời Bùi Thiết Quân.
Trần Mạnh lạnh lùng bước đi, trong lòng thầm nghĩ “ em gái mình chưa đủ hay sao mà cậu còn muốn làm như vậy với người khác nữa, mình thật không biết làm sao cả Hoàng à"