Này Không Phải Em Bị Câm Sao


Trương Đông Vũ ngồi một góc trong phòng karaoke, gắng chịu đựng không khí ngột ngạt xung quanh, sau cùng chịu không nổi, bực dọc rời đi.Điếu thuốc trên tay lập lòe ánh lửa.

Hắn ngả người phả ra làn khói mờ, lặng người quan sát cảnh tượng ồn ào của quán.

Người ra kẻ vào tấp nập, một khoảnh khắc nho nhỏ, hắn cảm thấy bản thân mình thật cô đơn.Có người túm lấy lắn từ phía sau.

Có vẻ người này đang say, góc áo bị túm nhăn nhúm cả lại, một hồi lâu vẫn không buông tay.Hắn không khó chịu, tò mò nhìn xem là ai cả gan tiếp cận bản thân.

Chỉ thấy người kia liên tục cúi đầu, mái tóc ánh bạc như phát sáng trong đêm tối.Đợi đến khi hắn hồi thần lại, trên môi một mảnh ấm áp.

Hơi thở người kia nặng nề, nụ hôn trắc trở đem theo hơi say khiến hắn đê mê.

Mọi thứ xung quanh hắn tối sầm lại, chính hắn cũng đắm chìm vào nụ hôn vừa ngọt ngào vừa hấp dẫn đó.Đôi mắt người kia hé mở, con ngươi tím sẫm mê ly nhìn hắn.

Say thật rồi! Người kia trong mắt hoàn toàn mờ mịt, không có một tia sáng, khoảng cách quá gần nhìn thấy đến cả lông mi run run, mũi hắn và mũi người đó chạm nhau, xúc cảm trơn mịn vô cùng tốt.

Hắn ngẩn người, một cỗ quen thuộc từ từ xâm chiếm cơ thể.Bánh Bao, là bánh bao nhỏ của hắn.Hắn khi còn nhỏ sức khỏe vô cùng kém, sớm coi bệnh viện trở thành chốn dung thân thứ hai.

Hắn ở nơi đó hoàn toàn cô độc, không bạn không bè, suốt ngày lủi thủi ở vườn hoa bên ngoài, thu lại một góc ngồi đọc sách.Khoảng thời gian đó đối với hắn cực kỳ tăm tối.

Đại ca nhà hắn thiệt mạng, cha hắn cũng đã đặt chủ ý của hắn lên người anh hai và hắn, ngấm ngầm khơi mào cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế.

Hắn khi đó chỉ mới mười ba tuổi, đã phải tập đứng nhìn sắc mặt người mà sống, truy tìm điểm yếu khiến người ta câm miệng phục tùng, trong khi thân vẫn còn mang bệnh.Hắn bệnh liên miên.

Nhẹ thì nằm ba ngày, lần nặng nhất là hai tháng.Một sáng hắn đang ngồi tựa ghế nghỉ ngơi, lúc mở mắt, một cái bánh bao to bự hiện lên trước mặt.

Hắn giật mình nhìn kỹ lại, mới thấy rõ là một tiểu cô nương.Đôi mắt màu tím sậm to tròn long lanh nhìn hắn.

Cặp má phúng phính tròn vo đang phồng lên, trên đầu là hai khỏa tròn được búi gọn gàng.

Nhóc con ấy đang đứng, hắn đang ngồi, nhưng vẫn cao hơn một cái đầu rưỡi.Năm ấy hắn mười lăm, cô mười hai.Hắn bắt đầu gọi cô là Bánh Bao.

Ban đầu cô ứ hự không chịu, về sau do hắn dỗ ngọt, nũng nịu vài câu lại thôi.

Ngày nào cô cũng tới tìm hắn, khi thì đưa thanh kẹo, khi thì ly nước cam, hại hắn dở khóc dở cười.

Hắn đã mười lăm tuổi, vốn không cần cô lo như vậy.Chỉ là, trong vòng xoáy tranh đấu, cô chính là tia sáng lẻ loi trong đời hắn.Hắn ốm liệt giường, thân nhiệt vẫn không thuyên giảm.

Y tá sớm đã quen với tình huống, liên tục gọi bác sĩ, trên mặt vẫn bất động không đổi sắc.Hắn lờ mờ cảm nhận được một bàn tay ấm áp không ngừng lau mặt và cổ hắn, mồ hôi tiết ra bao nhiêu đều được lau sạch.

Cứ liên tục như vậy, lúc hắn tỉnh dậy, đã là năm ngày sau.Hắn nhìn dáng vẻ Bánh Bao đang say ngủ, bàn tay nhỏ nhắn vẫn đang cầm khăn giữ chặt, trong lòng xúc động không thôi.

Từ trước đến giờ, chưa có ai thật tâm đối xử với hắn tốt đến thế.Sức khỏe dần dần hồi phục.

Hắn tự nhủ đợi khi khỏe hẳn sẽ dẫn nhóc con đi chơi một ngày thỏa thích, hắn luôn nhìn thấy Bánh Bao trong bệnh viện, liền tự khắc cho rằng nhóc cũng bệnh thâm niên như mình, đi chơi một ngày sẽ khiến cô khuây khỏa.

Tưởng tượng ra vẻ mặt cô đáng yêu cám ơn hắn, lại nhớ đến cặp má tròn trắng trẻo, hắn bật cười.Hắn mãi mãi không ngờ, lần bệnh đó là lời chia ly của cô.

Hắn không còn có thể gặp Bánh Bao được nữa.Giờ đây Bánh Bao lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Cố nén những cảm xúc rối loạn trong tim, hắn cố nhìn thật kỹ người trước mặt, cố ghi nhớ hết tất cả những đặc điểm có thể nhớ, đợi đến khi hắn trở về, sẽ điều tra thân thế của Bánh Bao, đem cô giữ bên bản thân mình.Đáng tiếc, Bánh Bao không nhận ra hắn.Môi cô cùng hắn triền miên không dứt.

Mỗi lần cô muốn rút ra, hắn lại thuận thế kéo dài, hai người dây dưa mãi vẫn không chịu buông.Hắn nhớ, nhớ cặp bánh bao kia đến điên cuồng.Hắn bây giờ đã hai mươi, cô cũng đã mười bảy, trên người không những có thêm hai cặp bánh bao nảy nở, còn xinh đẹp hơn cả trí nhớ của hắn.

Hắn dùng sức một chút, bàn tay mon men thò vào bên trong áo, xoa xoa khỏa bánh bao đáng yêu trắng trẻo, người trong lòng có chút giãy dụa, hắn lại càng dùng thêm tí lực, người nọ liền rên rỉ.

Tiếng rên rỉ này rót vào tai hắn, giống như lông mèo, cọ qua cọ lại lòng hắn ngưa ngứa.Nhớ nhung cùng men say nồng cháy, hắn suýt chút nữa không kiềm chế nổi mà đem cô khảm nhập thân mình.

Thời điểm hắn buông tay, người kia vẫn dùng ánh mắt mê man nhìn hắn, hoàn toàn không có phòng ngự.Hắn ôm cô thật chặt, chỉ ôm.

Hắn ôm quá lâu, bên tai tiếng thở người kia yếu dần, hắn mới hoảng loạn buông ra.

Lúc này có người gọi cô, Phong Nhã Vân, cô mới chậm chạp quay người, rời khỏi hắn đi mất.Phong Nhã Vân.Hắn sẽ ghi nhớ cái tên này.Hắn đứng nhìn bóng cô khuất dần trong ánh sáng lập lòe, khóe môi khẽ nhếch.Một tháng sau đó, hắn xử lý chút công chuyện bên thành phố Q, vẫn chưa có thời gian rảnh rỗi để tìm xem Phong Nhã Vân là ai.

Hắn mệt mỏi quay về bệnh viện, lại nghe cấp dưới bẩm báo có người mong đích thân hắn coi bệnh giùm người nhà.Bình thường bệnh nhân đều không biết hắn, người nhờ vả này, chắc hẳn là có quen biết.Hắn không từ chối, khoác áo đi xem.

Nhìn thấy bóng người đang nằm trên giường bệnh, hắn lại có chút kích động.

Gặp lại rồi! Hắn thầm cám ơn người khi nãy đã nhờ hắn, hiện giờ hắn có thể đường đường chính chính tiếp cận lấy người mình thương nhớ.Hôm sau hắn mới biết, cô là Đại tiểu thư Phong gia.Hắn luôn tà ma muốn chọc ghẹo tiếp cận cô, nhìn thấy vẻ hoảng loạn cùng tức giận hiện rõ trên mặt cô, hắn đều cảm thấy vui vẻ.

Không nghĩ rằng, một lần nữa, cô lại muốn thoát khỏi hắn.Hắn không biết rằng, kể từ đó về sau, cô luôn muốn chạy thoát khỏi hắn, còn hắn thì luôn làm kẻ đuổi theo.

Cuộc chạy đua của hai người, không biết khi nào mới kết thúc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui