Này, Lông Mày Xoắn

Editor: Ngọc Nguyệt

Vừa lòng lấy một quả quýt, Chiyo lặng lẽ nhìn Nami tinh thần không tốt.

Chẳng lẽ đã hơi quá đáng, cảm giác không có tinh thần gì.

Nami yên lặng lùi lại chỗ Vivi ở phía sau, Nami đưa kim đồng hồ trên tay mình cho Vivi. "Có thể giúp tôi nhìn không?" Vivi gật đầu nhận lấy, có chút thẫn thờ nhìn kim đồng hồ. Nami thấy thế nở nụ cười. "Thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể về Alabasta."

"Ừ, tôi nhất định phải sống sót trở về!" Trong giọng nói của Vivi đầy kiên định.

"Vivi, tôi có thể về phòng không." Nami đứng lên.

"Không sao đâu Nami, tôi sẽ chú ý phương hướng, cậu cứ về phòng nghỉ ngơi đi." Vivi cũng hiểu ngày thường Nami mệt mỏi.

Nami xoay người liền thấy Chiyo ở phía sau, cầm trên nay một nửa quả quýt, vẻ mặt kỳ quái. "Nè, cho cậu."

"Không cần." Nami khoát tay.

"Cho thì cậu cứ lấy đi!" Chiyo nhét quýt vào tay Nami, lại giật mình khi nhận thấy nhiệt độ truyền đến. "Này, cậu..." Chưa nói xong đã kích động đỡ được người ngã xuống.

Vivi vội vàng chạy tới sờ trán Nami, nóng bỏng tay, sốt ruột gọi. "Mọi người mau lại đây, không tốt rồi, Nami phát sốt!"

Rèn luyện gần đây có hiệu quả, Chiyo nửa ôm Nami vào phòng, đặt trên giường, đắp chăn, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nami không ngừng toát mồ hôi, có chút ảo não cắn môi dưới.

Sao mình không nhận ra sớm chưa, rõ ràng đến thế mà.

"Này, không khỏi bệnh nhanh là tôi ăn hết quýt đấy!" Chiyo dùng khăn ướt lau mặt Nami, nhìn Nami đấu tranh với bệnh tật mà đau đớn đến nhăn mày lại, Chiyo rủ mắt, thì thảo. "Cho nên, phải nhanh khỏe lại đấy..."

Mọi người đều lo lắng đứng trong phòng, Zoro ở ngoài cửa vừa giơ tạ, vừa nhìn hướng đi. [Như vậy thật sự không có chuyện gì sao...]

"Đến Alabasta sẽ có bác sĩ" Usopp nói. "Này Vivi, bao lâu mới đến đấy được?"

"Tôi cũng không biết, nhưng trong một tuần là không thể đến!" Nhưng bệnh của Nami cũng sẽ không khỏi.

"Không được" Nami cử động người. "Trong ngăn kéo của tôi, có tờ báo.."

"Hừ, báo thì có cái gì đẹp!" Chiyo bất mãn bĩu môi. Bây giờ bị bệnh mới là quan trọng nhất!

Vivi cầm tờ báo, nhìn thấy nội dung, khuôn mặt liền trắng bệch.

"Này, sao thế?" Chiyo tiến lên xem, sau đó mở to mắt, không khỏi nhìn về phía Vivi.

Alabasta... Đã xảy ra chuyện.

"Đó là tờ báo từ ba ngày trước. Tôi nghĩ cho dù là cậu để ý phương hướng cũng không thể khai được nhanh hơn nên giấu nó rồi."

"Nhưng cậu đang bị bệnh..." Usopp vẫn lo lắng cho Nami.

"Tôi không sao, nhiệt độ cơ thể sao có thể tận 40 độ, là nhiệt kế bị hỏng, tôi chỉ bị cảm nắng thôi! Không gặp bác sĩ vẫn sẽ ổn, chúng ta vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu đi đến Alabasta." Nami đi lên cầu thang. "Cảm ơn các cậu đã lo lắng."

"Nhất định phải sớm trở về!" Vivi thống khổ nắm chặt tờ báo. "Nếu về muộn có thể sẽ khiến một trăm vạn dân không còn có ý chí đấu tranh!"

Làm sao bây giờ? Nên đi Alabasta trước, hay là tìm đảo nhỏ chưa bệnh cho Nami. Công chúa Vivi, thân là công chúa, sẽ làm như thế nào?

"Này, mấy cậu ra đây làm việc." Zoro ở bên ngoài gọi.

Quả nhiên, để Zoro xem phương hướng là quyết định sai lầm, hướng đi của thuyền trật đúng 90 độ, dưới hiệu lệnh của Nami lần nữa đi đúng hướng.

"Tôi có chuyện muốn nói với mọi người." Vivi đẩy cửa. Cô cúi đầu, nhìn không ra biểu cảm. "Mọi người để tôi lên tàu này, tôi còn nói như vậy có chút quá đáng, nhưng bây giờ đất nước tôi đang trải qua khủng hoảng chưa từng có, cho nên tôi phải lập tức trở về, một khắc cũng không thể chậm trễ. Cho nên tôi hi vọng chiếc tàu này có thể dùng tốc độ nhanh nhất trở về vương quốc Alabasta!"

Mọi người không hẹn mà cùng trầm mặc.

"Đương nhiên" Nami cười cam đoan, giọng nói lại lộ vẻ yếu ớt. "Không phải tôi đã đáp ứng rồi sao!"

Nhíu mày nhìn thoáng qua Nami cậy mạnh, Chiyo nắm chặt tay. Muốn nói, lại bị Sanji bên cạnh giữ lại.

"Cho nên" Vivi ngẩng đầu, đột nhiên nở nụ cười. "Chúng ta lập tức đi tìm đảo có bác sĩ đi, nhanh chữa khỏi cho Nami, sau đó đến Alabasta! Đây mới là tốc độ nhanh nhất của con tàu!"

"Đúng vậy, đương nhiên rồi! Không nói như vậy là không có cách để tăng tốc!"

Không khí lại náo nhiệt, thật giống như trầm mặc lúc nãy chưa từng tồn tại.

"Xin lỗi." Nami nói với Vivi. "Hình như tôi, không quá diệu..." Sau đó ngất trong lòng Vivi.

"Oa, có cái gì kìa!!" Luffy kinh ngạc nhìn lốc xoáy đột nhiên xuất hiện, mà hướng kia đúng là hướng đi lúc nãy. Từ không trung đánh xuống sấm sét phân ra sóng biển, uy lực vô cùng. Nếu không có Nami, tình huống bây giờ cũng có thể đoán trước.

Đã quyết định sẵn sàng, liền tăng tốc đến đảo tìm bác sĩ!

Hẳn là vào đến hải vực đảo phía đông, từ bầu trời có tuyết rơi.

Nami ở trong khoang thuyền bỗng cảm thấy trời đất rung chuyện, sau đó không lâu liền truyền đến một trận cười tà ác, Chiyo và Sanji chạy ra ngoài.

"Này, chuyện gì vậy?" Bước chân chậm lại, Sanji chậm rãi ngậm một điếu thuốc, phun ra khói trắng. "Tôi đang hỏi, chuyện gì vậy?"

"Như cậu thấy, có người tấn công, chiếc tàu này của chúng ta." Luffy đặc biệt lạnh nhạt.

"Ồ, nhìn thế này tôi chắc chắn tám chín phần."

Bây giờ bên ngoài có năm người -- Luffy, Zoro, Usopp, Sanji, và Chiyo, mỗi người đều ít nhất có sáu cái họng súng đen ngòm hướng tới. Đối diện tàu hải tặc là đám người đông nghìn nghịt.

"Các ngươi thật sự là hải tặc?" Wapol đứng trên thuyền có cái miệng dài rộng ăn chủy thủ như thịt, mà sau khi một miếng cắn đứt thủy thủ, lại ném hài cốt vào miệng. "Thật sự là một đám người kỳ quái!"

Thật là, kỳ quái là chỉ ai cơ chứ...

"Tóm lại các ngươi nghe rõ đây, chúng ta muốn tới vương quốc từ cổ, các ngươi có la bàn không?"

"Trên tay chúng tôi không có mấy thứ đó, càng chưa từng nghe qua tên đất nước nào như thế."

"Các người không có việc gì nữa sao. Chúng tôi đang vội lắm, không rảnh nói chuyện với các người!" Luffy một mặt ghét bỏ.

"Ôi, đời người sao lại vội vàng như thế! Các ngươi đúng là không biết sống." Wapol không chút để ý. "Dù sao, bọn ta cũng muốn lấy đi bảo vật và thuyền của các ngươi, nhưng trước hết là ta đang hơi đói..." Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Going Merry, sau đó há miệng cắn một miếng to.

Người này... Rốt cuộc có cấu tạo như này vậy...

"Không cho ngươi ăn thuyền của bọn ta!" Luffy từ lầu hai cử động.

"Đứng yên đó không được nhúc nhích!" Họng súng càng gần. "Ngài Wapol đang dùng bữa."

Cánh tay dài của Luffy đẩy bọn họ, đó là tín hiệu bắt đầu đánh, tiếng súng cũng vang lên.

"Tôi ghét nhất là người khác dùng vũ khí chỉ vào mình!" Chiyo cau mày, hoạt động mắt cá chân đá vài người. Một lát dừng chân lại, trên tay đầy vũ khí, ghét bỏ ném xuống biển. "Vô dụng."

Sanji ở phía sau tay không tấc sắt đá hết. Zoro từ trên đài chạy xuống, tùy ý vung kiếm, thoải mái giải quyết. Usopp? Phát huy kỹ năng tránh né...

Luffy nhằm về phía Buriki Wapol, tuy đánh bay Wapol, nhưng trên đầu đầy nước miếng không thấy ghê sao...

Thấy người đầu đàn bị đánh bay, nhóm thủ hạ đều nhanh chóng chạy trốn. Hét "Các ngươi nhớ kỹ đấy, chúng ta nhất định sẽ trở về, nhất định!"

Ban đêm.

Không có Nami chỉ thị cũng không thể đi tiếp trong lúc đêm khuya, cho nên chỉ có thể tìm một chỗ chờ bình minh đến.

Mệt mỏi cả ngày, mọi người đều nhịn không được mà ngủ ngay trong phòng Nami.

Từ trong mộng tỉnh lại, Chiyo đè đầu, sờ trán Nami, vẫn rất nóng, thay khăn, bưng chậu nước vòng qua mọi người đang ngủ đi ra ngoài.

Bưng chậu nước, ngẩng đầu nhìn cái đầu màu vàng trên đài, đứng tại chỗ một lát sau đó xoay người đi vào.

"A, đúng là lạnh thật." Gió biển ban đêm lạnh hơn ban ngày, Sanji bọc chăn run run. Trước mắt đột nhiên xuất hiện một cốc nước, giương mắt nhìn lại, Chiyo một tay cầm thang dây, một tay cầm cốc nước. Xuyên qua sương mù nhìn, mặt cô đầy vẻ kỳ lạ nhưng lại khiến anh cảm thấy ấm áp.

"Vất vả rồi." Chiyo nhìn Sanji không cử động gì, nhíu mày ý bảo anh nhận lấy.

"Lấy không được." Sanji nhìn Chiyo cách một tầng tấm ván gỗ, lấy lòng. "Em lại đây đi ~"

"Lên cơn thần kinh." Chiyo bị giọng điệu của Sanji làm ghê tởm. "Tới đây mà lấy! Nhanh lên, không tôi đi xuống!"

"Chân bị tê, không đứng được." Thoạt nhìn Sanji rất đáng thương. "Dù sao cũng đã lên đây rồi, đi đến đưa cho tôi đi ~"

"Thật là phiền phức." Chiyo nhìn Sanji bị đông lạnh mặt có chút đỏ, dừng một chút, lưu loát bước vào. Cầm cái cốc bốc lên hơi nóng đi đến bên cạnh Sanji, ngồi xổm xuống đưa cái cốc đến trước mặt anh. "Uống nhanh đi, lạnh muốn chết, tôi muốn vào!"

Sanji nhận cốc nước uống một hơi cạn sạch, sau đó cấp tốc đặt cốc nước sang một bên, duỗi tay, kéo Chiyo còn chưa đứng lên vào trong chăn, thỏa mãn than thở. "A, ấm áp quá!"

Thật ra cơ thể Chiyo còn bí mật mang theo khí lạnh ban đêm, nhưng lúc này lòng anh vẫn thấy ấm.

"Này" Chiyo từ chối một chút không có kết quả, cũng sợ lộn xộn lại khiến gió lạnh thổi vào. "Chân thật sự bị tê hay là gạt tôi?"

"Đương nhiên, đương nhiên là bị tê thật." Trong lòng Sanji có chút chột dạ, nhưng bên ngoài vẫn nghiêm túc. "Bây giờ còn tê này, không cử động được!"

"Thật à?" Chiyo nhìn chằm chằm mặt Sanji, không buông tha một tia biểu cảm kỳ quái nào.

"Ừ." Sanji bình tĩnh nhìn Chiyo.

Cuối cùng vẫn là Chiyo bại trận, có chút ngượng ngùng chuyển ánh mắt.

"Trăng tròn kìa!" Sanji vụng trộm thở phào, nhìn ánh trăng sáng ngời, Sanji vô cùng sung sướng, nhưng cảm giác được bàn tay vuốt ve trên đùi mình, anh hít vào một ngụm khí lạnh, lời nói ra có chút gập ghềnh. "C, Chiyo, em, em đang làm cái gì vậy?"

"Cái gì là cái gì?" Chiyo liếc Sanji. "Không phải nói tê chân sao?"

"Đúng, đúng là như thế, không sai, nhưng mà..." Sanji bất đắc dĩ. Đây đâu phải là bóp chân, là đốt lửa đấy!

"Nói nhiều như vậy làm gì, nhanh cảm động đến rơi nước mắt đi lông mày xoắn!" Vẻ mặt Chiyo đắc ý. "Đây là phúc tám trăm năm tu luyện của anh đấy, hưởng thụ cho tốt vào!"

Từ trên đùi truyền đến cảm giác tê dại khiến Sanji khóc không ra nước mắt. Chiyo à, tuy mục đích của em rất thuần khiết, nhưng động tác đấy lại khiến tôi không thể không nghĩ xa!

Nhờ động tác của Chiyo, bây giờ Sanji một chút cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại hơi ấm nho nhỏ lại lan tỏa ra khắp cơ thể. Cứ như thế nhiệt độ cơ thể của anh có khi vượt qua cả Nami, nhận thấy nếu cứ tiếp tục sẽ có chút không ổn, Sanji cầm cái tay đang làm loạn, hung hăng hôn xuống khuôn mặt của người không biết mình đang làm gì.

Vừa hôn xong, anh áp Chiyo vào ván gỗ, một tay ôm lấy thắt lưng cô, bộ phận nóng rực nhất trên cơ thể mạnh liệt cọ xát đùi mềm mại. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng không biết vì hô hấp không thông hay nguyên nhân nào khác, Sanji đầy tà khí liếm môi, tiến đến bên tai cô thấp giọng, trong giọng nói có chút khàn khàn. "Chiyo, đêm còn dày, chúng ta nên làm vài chuyện, ừm ~ chúng ta vận động mạnh đi."

Tác giả có chuyện muốn nói: Ngao ngao, tui thật không thuần khiết!! Bạn nhỏ Chiyo nhóm lửa lên người rồi ~~

Kỳ thật, lâu như vậy mới đến có rất nhiều lý do, bla bla...

Cho nên, ngày mơ mộng tan biến, sắp hết nghỉ hè có chút tiếc nuối...

Bây giờ bắt đầu thời điểm nêu câu hỏi mỗi chương.

Q: Chiyo, đêm còn dài, chúng ta có nên vận động mạnh một chút không?

A: Đại, biến, thái! Anh tự giải quyết đi!

Ôi, bạn nhỏ Chiyo, như vậy là không đúng, phải hy sinh mình để đem hạnh phúc cho độc giả chứ ~~ [Lông mày xoắn: Không phải tạo phúc cho tui hả?]

Ha ha, lông mày xoắn không cần tự dày vò nữa ~ coi như tâm tình của tác giả đi, oa ha ha ~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui