Này! Mau Buông Cô Ấy Ra

Edit: kentu.

Buổi tối, Diệp Sơ gọi điện thoại cho Vệ Bắc nói mẹ cô muốn gặp anh.

Vệ Bắc ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc rồi nói: “Thật ra em không nói thì anh cũng đã mua xong vé máy bay, định đầu tháng năm về.”

Diệp Sơn ngẩn người, hỏi: “Anh cũng định đi gặp mẹ em?”

Vệ Bắc cười: “Chẳng lẽ suốt đời giấu giếm à?” Con rể xấu dù sao cũng phải gặp bố vợ chứ, hơn nữa anh tự cảm thấy mình còn rất đẹp trai, không có chuyện gì đâu, em yên tâm đi.”

Anh nói vậy dường như đã tính sẵn trong lòng, trên trán Diệp Sơ chợt xuất hiện mấy vạch đen, người này không phải tự tin quá mức rồi chứ?

Tuy nói như vậy nhưng khi thấy dáng vẻ chuẩn bị chu đáo của anh,trái tim đang treo lơ lửng của cô cũng cảm thấy an tâm ít nhiều, sẽ không có chuyện gì đâu, cô nhủ thầm trong lòng an ủi chính mình.

Thật ra cô không biết, vấn đề đó còn lớn hơn rất nhiều.

Mà cho dù đến cuối cùng Lưu Mỹ Lệ có chịu chấp nhận Vệ Bắc hay không, nói đến bản thân Vệ Bắc, đối với chuyện này thật ra trong lòng anh cũng để ý. Sở dĩ tự tin ở trước mặt Diệp Sơ như vậy là vì sợ cô lo lắng mà thôi, phải biết rằng cái thói quen kiêu ngạo từ nhỏ, chưa từng cúi đầu lấy lòng bất cứ người nào, đừng nói là người, ngay cả chó trong khu chung cư thấy anh cũng phải đi đường vòng.

Vệ Bắc đang suy nghĩ, Nhị Soái vỗ vỗ vai anh: “Anh Bắc, đừng lo lắng.”

“Tao lo lắng cái rắm!” Anh cứng giọng.

“Anh xem, lại không kiềm chế được nữa kìa? Nhớ là phải lấy đức thu phục người! Mau, cười một cái đi.”

Lấy đức thu phục người? Khóe miệng Vệ Bắc giật một cái, cười so với khóc còn khó coi hơn.

Qua mấy ngày như thế, ngày mồng một tháng năm cuối cùng cũng tới.

Thu dọn đồ đạc xong, Vệ Bắc liền vội vội vàng vàng đến sân bay, đáng lẽ ra anh về nhà toàn đi tàu hỏa nhưng vì tình huống lần này đặc biệt, vì cẩn thận, vì có thể lấy lòng mẹ vợ tương lai, lại còn lấy đức thu phục người, anh quyết định chọn máy bay.

Nào biết thời tiết xấu, đến sân bay vừa đúng lúc gặp phải bão, sân bay ngừng hoạt động, tất cả các chuyến bay cùng ngày hôm đó đều bị hủy.

Loại thời tiết này, về phía sân bay sợ là không có cách nào khôi phục chuyến bay, bên tai tràn ngập tiếng phàn nàn, Vệ Bắc khẽ cắn răng, không chút do dự quyết định đi tàu hoả.

Nhưng đi tàu hỏa nào có tốt như vậy?

Kì nghỉ dài mồng một tháng năm tuy chỉ còn lại ba ngày nhưng không ảnh hưởng đến lượng khách ở nhà ga, lúc Vệ Bắc bắt xe đến nhà ga, chuyến tàu về thành phố A hầu như đã hết ghế, chỉ còn lại một chiếc tàu chợ còn có mười mấy ghế cứng, nghe đâu phải đến giữa trưa ngày hôm sau mới đến nhà ga.

Vệ Bắc hơi do dự, tính toán trong đầu, mặc dù lộ trình có hơi gấp gáp nhưng ít ra có thể đến trước giờ hẹn, chắc là không có vấn đề lớn gì. Quan trọng nhất là anh không còn lựa chọn nào khác, trong lòng đã quyết anh liền trực tiếp mua vé lên xe.

Trong lúc tàu hỏa phát ra tiếng động ầm ầm thì Vệ Bắc gửi Diệp Sơ một cái tin nhắn.

“Tất cả đều suôn sẻ, anh đã bắt đầu xuất phát!”

Nhận được tin nhắn, trái tim Diệp Sơ đang thấp thỏm cũng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

Tất cả đều suôn sẻ, trong lòng cô yên lặng nhớ kĩ.

“Hắt xì!” Vệ Bắc hắt hơi một cái, xê dịch người ra phía cửa sổ, tránh mùi thối chân của một người đàn ông ngồi bên cạnh.

Vừa qua nửa đêm, tàu hỏa đã đi được mười hai giờ, trong buồng xe nhỏ hẹp đầy ắp người, bên cạnh tràn ngập đủ loại mùi vị hỗn tạp cùng với tiếng ngáy liên tiếp làm người ta khó có thể yên giấc.

Người đàn ông bên cạnh kia mới đổi tư thế ngủ, đầu gác trên bả vai của anh, một tay còn không an phận mà chà xát bộ ngực của anh nữa chứ.

Mặt Vệ Bắc đen lại, suýt nữa thì nổi điên, nhưng mà chợt nghĩ đến lời Nhị Soái nói trước khi đi “Lấy đức thu phục người”, đành kiềm chế coi như không có chuyện gì, anh đưa tay vỗ vỗ bả vai của người đàn ông kia: “Dậy dậy, này! Dậy đi!”

“Cái quái gì vậy?” Người kia giật mình tỉnh dậy, mơ mơ màng màng ngó nghiêng nhìn xung quanh.

“Tay của anh!” Vệ Bắc nói.

“A, thật ngại quá!” Người đàn ông rút tay về, thô lỗ cười một tiếng: “Ngủ thiếp đi, còn tưởng bên cạnh là vợ tôi nữa chứ.”

Khóe miệng Vệ Bắc giật một cái.

Thấy anh hình như không vui, người đàn ông kia lại nói: “Hèn chi tại sao tôi thấy vợ tôi lại bằng phẳng thế chứ.”

Biểu cảm trên mặt Vệ Bắc cứng lại, đáng tiếc là người đàn ông kia không phát hiện ra một chút nào, ngược lại tinh thần hứng khởi, hỏi: “Người anh em à, anh cũng về nhà hả?”

“Ừ.” Vệ Bắc buồn bực đáp một tiếng.

“Cưới vợ chưa?”

“…Chưa.”

“Vậy có bạn gái chưa?”

“Lấy đức thu phục người.” Vệ Bắc hít sâu một hơi.

“Cái gì cơ?”

“Không có gì.” Nét mặt Vệ Bắc không chút thay đổi nói.

“Này, tôi đang hỏi anh đã có bạn gái chưa đấy? Anh trả lời cái gì vậy! Song nhìn độ tuổi của anh chắc là có rồi, thế nào, trông có xinh không?”

Quản cái **** nhà mày! Thiếu chút nữa Vệ Bắc chửi bậy nhưng lại nghiến răng nhịn lại.

Thấy Vệ Bắc không trả lời, người kia lầm bầm lầu bầu: “Anh nói tôi có hồ đồ không, nhìn anh đẹp trai vậy thì tất nhiên người yêu anh cũng xinh gái. Lại nói tiếp, vợ tôi cũng xinh lắm…”

Vệ Bắc nhìn anh ta một cái.

Thấy trong mắt anh có vẻ không tin, người đàn ông kia nghiêm túc ngay: “Anh đừng có mà không tin nhé! Vợ tôi là hoa khôi trong thôn, cũng có thể coi là xinh đẹp, nhất định là rất đẹp, mẹ cô ấy còn chê tôi không xứng với cô ấy…”

“Nhà vợ không đồng ý sao?” Cuối cùng Vệ Bắc cũng kiếm được chút hứng thú.

“Chẳng phải vậy sao, nói mặt mũi tôi xấu xí, chê tôi không có tiền, không xứng với con gái họ.”

“Vậy sao anh cưới được vợ?”

“Còn có thể cưới như thế nào được nữa? Thì mặt dày thôi, chê tôi xấu xí thì tôi chạy đến nhà họ nhiều lần, nhìn chán cũng thành thói quen, thật ra trông bộ dạng của tôi cũng tạm được, vợ tôi còn nói khuôn mặt tôi giống các ngôi sao điện ảnh, rất giống Vương gì ấy nhỉ? À! Vương Bảo Cường!”

Vệ Bắc sửng sốt, suýt chút nữa thì phun ra.

Mẹ nó, còn so sánh với mặt của ngôi sao điện ảnh chứ!

Một đoạn giải trí ngắn trên đường đi cũng không thể làm cho thời gian trôi qua nhanh hơn, người đàn ông ngồi bên cạnh kia dường như nói đến mệt, trở mình lại ngủ tiếp, tiếng ngáy vang lên như sấm, mùi chân thối bốc lên.

Lại một lát sau, Vệ Bắc cũng hơi mệt, đong đưa theo toa xe, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Cũng không biết qua bao lâu, tàu hỏa bỗng dừng lại, Vệ Bắc từ trong giấc mộng giật mình tỉnh giấc, tưởng là đã đến nhà ga.

Nào biết bên tai lại vang lên tiếng loa của đoàn tàu nói rằng đoàn tàu đang chạy trên đường xảy ra trục trặc, cần phải sửa chữa sau đó mới có thể xuất phát tiếp.

Cái quái gì thế này? Vệ Bắc lập tức lo lắng.

Xe này vốn đã chậm, giờ lại còn không biết dừng lại tại trạm xe trong thành phố không biết tên này thêm mấy giờ nữa, chẳng phải sẽ đến muộn Hồng Môn yến của cha mẹ vợ tối nay?

Nếu bây giờ anh mà biết nhiều năm sau có bộ phim tên là “Lost on journey”, nam chính so với anh còn thảm hơn gấp nghìn lần, có lẽ trong lòng anh có thể thấy dễ chịu hơn nhiều.

“Trên đường đi tàu hỏa xảy ra chút trục trặc, có thể sẽ về muộn.”

Nhận được tin nhắn của Vệ Bắc, lúc trước Diệp Sơ vốn nhẹ lòng mà giờ lại lo lắng thêm.

“Có thể đến trước năm giờ không?” Cô hỏi.

“Nếu thuận lợi thì cũng không có vấn đề gì.” Anh trả lời.

Thấy anh nói như vậy, Diệp Sơ lại yên tâm hơn chút.

Ở trạng thái tâm tình lúc lên lúc xuống, giờ đồng hồ nhanh chóng tăng lên, một giờ, hai giờ, ba giờ… Đến khi kim chỉ của chiếc đồng hồ treo tường chỉ đến năm giờ chiều, Vệ Bắc vẫn không thấy xuất hiện.

“Không phải nói là năm giờ à?” Mặt Lưu Mỹ Lệ đen lại hỏi Diệp Sơ.

“Anh ấy đến nhà ga rồi, đang bắt xe đến đây mà, hình như bị tắc đường.” Diệp Sơ giải thích, trong lòng còn lo lắng hơn so với mẹ cô.

Không phải nói không có vấn đề gì à? Sao lại đến muộn chứ?

Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, anh vẫn chưa tới, Lưu Mỹ Lệ bắt đầu phàn nàn nhiều lần: “Bọn trẻ bây giờ rõ thật là một chút ý thức về thời gian cũng không có! Cũng không xem một chút giờ là mấy giờ rồi? Đồ ăn đều lạnh hết rồi!”

Vẻ mặt Diệp Sơ lúng túng cúi đầu im lặng không lên tiếng, ngược lại ba cô ở bên cạnh bào chữa thay cô: “Bà ít nói đi một tí, tắc đường cũng không thể do con người ta khống chế được.”

“Cái vấn đề này, đâu phải chỗ nào cũng tắc đường hả? Biết tắc đường thì đến sớm một chút, sao anh ta có thể làm ăn kéo dài lề mề thế này?”

Bà tiếp tục càu nhàu, nói đến nỗi Diệp Sơ đỏ mặt tía tai, trong lòng rối bời.

Lại qua thêm một giờ, cuối cùng Vệ Bắc cũng đã tới, tiếng chuông cửa vang lên, Lưu Mỹ Lệ ngăn con gái lại, tự mình ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, bà không khỏi nhíu mày.

Người ngoài cửa mặt mũi xám tro, cả người mồ hôi nhễ nhại, đây là đối tượng mà con gái bà chọn sao? Đúng là không biết nói thế nào, cho dù không ăn diện và nhưng ít nhất phải sạch sẽ một chút chứ?

Thôi không nói đến ăn mặc nữa, Lưu Mỹ Lệ liếc nhìn cái túi phẳng phiu của Vệ Bắc lại càng cuống.

Mặc dù nhà chúng tôi không đến nỗi nghèo mà hám thứ gì đó của người như anh nhưng lần đầu tiên đến gặp gia đình người ta, ngay cả quà gặp mặt cũng không có, đây gọi là cái gì hả? Một chút ý tứ cũng không có!

Trong lúc Lưu Mỹ Lệ buồn bực, Vệ Bắc cũng buồn bực.

Anh ở trên tàu hỏa phải đến hơn ba mươi tiếng đồng hồ, lại còn bị tắc đường hai giờ, trong lòng vốn đã rất phiền não, vất cả lắm bây giờ mới đến được nơi này, ngay cả nhà cũng chưa về, đến nhà họ trước, sao cha mẹ vợ lại chắn cửa quan sát đánh giá anh, không chịu để cho anh vào nhà chứ?

Vệ Bắc vừa nghĩ như thế, cười quá lâu nên cảm thấy cứng nhắc, lập tức trở nên mất tự nhiên, khô khốc chào một tiếng: “Cô khỏe không ạ.”

“Bây giờ mới tới à…” Lưu Mỹ Lệ nhỏ giọng thầm thì một câu.

Mặc dù giọng nói nhỏ nhưng đủ để cho Vệ Bắc nghe được, nụ cười trên mặt anh nhanh chóng khó chịu, Diệp Kiến Quốc ở phía sau thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến đến giải vây: “Tiểu Bắc tới rồi hả? Còn ngớ ra đó làm gì? Mau vào đi!”

“Cảm ơn chú ạ.” Anh kiềm chế lại tâm tình của mình bước vào cửa, liếc mắt liền thấy Diệp Sơ đứng sau lưng bố cô.

Cô nhóc này quả thật là chuẩn bị tỉ mỉ quá, mới cắt một kiểu tóc mới, lại mặc một chiếc váy màu kem, chân váy vừa quá đầu gối, lộ ra hai bắp chân trơn nhẵn trắng nõn.

Ở trong chiếc xe chật hẹp kia lắc qua lắc lại ba mươi tiếng đồng hồ, thấy cô như vậy quả thực làm người ta có cảm giác hoàn toàn mới mẻ.

Thế mà Vệ Bắc còn chưa kịp thưởng thức liền nhìn thấy hàng lông mày trên mặt Diệp Sơ nhíu lại.

“Diệp Tử.” Anh đi tới.

Nhưng Diệp Sơ chợt quay người, ngồi vào chiếc ghế: “Ăn cơm thôi, đồ ăn cũng lạnh rồi.” Cô thờ ơ nói.

Mặt nóng dán mông lạnh, với tính tình của Vệ Bắc quả nhiên lúc ấy tức giận ngay.

Mặc dù không có biểu lộ ra nhưng cũng đủ để phá hủy ý nghĩa của bữa cơm này đối với hai người.

Nói phá hủy chỉ sợ còn nhẹ, thậm chí bữa cơm này có thể nói là từ khi bọn họ quen biết tới nay, là một bữa cơm không vui nhất, nhiều năm sau khi Vệ Bắc nhớ lại chuyện này vẫn còn cảm thấy nếu mình lúc ấy đạp cửa mà đi thì duyên phận của hai người có lẽ đã chấm hết như vậy.

Tuy rằng ăn bữa cơm trong cảnh mất tự nhiên nhưng may là Lưu Mỹ Lệ mặc dù không hài lòng về Diệp Sơ ít ra hành động cũng ra tư cách của bề trên, bà cũng không có biểu hiện gì nổi bật cả, thỉnh thoảng còn hỏi mấy câu về tình hình gia đình anh, bầu không khí còn chưa đến nỗi quá cứng nhắc.

Ngược lại giữa Vệ Bắc và Diệp Sơ, căn bản là không có thay đổi gì cả, vừa nhìn cũng biết là cô dâu mới đáp lại một cách chán ghét, đoán chừng chờ đến lát nữa còn phải cãi nhau một trận.

Quả nhiên cơm nước xong, Diệp Sơ tiễn Vệ Bắc xuống dưới nhà, hai người bắt đầu cãi nhau rồi.

Đầu tiên là Vệ Bắc kéo Diệp Sơ ra phía trước hỏi: “Mẹ nó chứ, rốt cuộc là em xảy ra chuyện gì hả? Anh đâu có chọc em, đúng không?”

Đây không phải nói thừa à? Diệp Sơ nhìn anh một cái, khẽ cắn môi: “Không.”

Không mới lạ! Vệ Bắc thiếu chút nữa quát lên: “Em biết không, anh ghét nhất cái loại tính cách này đấy, có chuyện gì thì em cứ nói thẳng, đừng giống như mấy đứa con gái nhăn nhăn nhó nhó thế.”

“Em vốn là con gái, cứ đáng ghét như thế đấy, anh đi tìm đàn ông đi nhé!”

Vệ Bắc biết mình bị kích động mà nói sai, nhưng mà cô nhóc này nói cũng hơi quá đáng thật, vì vậy anh vừa tức giận vừa kích động, một lần kích động lại nói sai, anh nói: “Em như vậy, mẹ nó, không bằng anh đi tìm đàn ông cho xong !”

Do lần này quá kích động khiến cho bảo vệ khu chung cư nghe thấy, khiếp sợ nhìn hai người.

Cãi nhau bị người ta trông thấy quả thực là rất xấu hổ, Diệp Sơ đỏ mặt lên, trừng mắt nhìn Vệ Bắc: “Thích thì anh cứ đi tìm, em về.” Nói xong, cô đi bịch bịch lên nhà.

Để lại Vệ Bắc một mình dưới nhà, cãi nhau với cô xong một cục tức nổi lên trong lòng, sững sờ miễn cưỡng nuốt xuống.

Mẹ nó chứ, cãi nhau với anh một lát sẽ chết à!

Anh buồn bực hung hăng đá một phát vào hòn đá ở dưới chân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui