Này Ngốc Ngang Ngược ! Anh Định Chạy Trốn Sao ?

Chap 1: Chạm Mặt
Hôm nay là 1 buổi sáng mát mẻ không khí dễ chịu , mọi người cũng bắt đầu đổ ra đường để bắt đầu 1 ngày làm việc .Giữa dòng người ấy một cô gái nhỏ nhắn đang vội vàng chạy thật nhanh đến cửa hàng tạp hóa phía ngã tư .
- Xin lỗi chú cháu đến muộn
- Trời ơi , Bảo Nhi à ngày nào cháu cũng đi muộn 15 phút là sao , haizz cái con bé này .- Chú chủ cửa hàng xoa xù đầu Bảo Nhi lên rồi trách nhẹ , nhìn cái bộ đáng yêu này trách nặng cũng không nỡ
- Hỳ cháu sẽ sửa mà .- Bảo Nhi cố nặng cười , dù trong lòng đang thầm trách mình không thể sửa được cái tật ngủ nướng , sáng nào cũng ra khỏi nhà trong bộ ngái ngủ rồi vội vàng chạy 1 mạch đến chỗ làm
- Nếu cháu mà sửa được thì ta không phải ngày nào cũng đợi 15 phút vậy đâu , thôi cháu bán hàng đi ta đi lấy đồ đây , nhớ đừng có ngủ gật đấy nghe chưa .- Chú lắc đầu nhìn Bảo Nhi rồi mang đồ ra ngoài
- Vâng cháu biết rồi , tạm biệt chú .- Bảo Nhi uể oải đi vào trong thay đồ
Công việc của Bảo Nhi khá nhàn rỗi chỉ việc bán hàng và thu xếp hàng hóa . Tuy nhiên buổi sáng cửa hàng rất đông khách người ra kẻ vào , nhìn thôi cũng thấy chóng mặt rồi
- Của chị hết 19 ngàn .- Bảo Nhi kiểm hàng rồi tính tiền cho khách
- Vâng cảm ơn chị .- Bảo Nhi nhận tiền rồi đưa tiền cho khách
- Của chú hết 50 ngàn

- Của anh hết 56 ngàn
- Của em hết 29 ngàn
- ………………………………….
- Của bà hết 40 ngàn .- Bảo Nhi nói rồi gói đồ dưa cho bà cụ
- Cảm ơn cháu .- Bà cụ nhận đồ rồi đưa tiền cho Bảo Nhi
- Vâng chúc bà buổi sáng tốt lành .- Bảo Nhi cười hiền nhìn bà
Gần trưa khách mới ngớt , lúc này Bảo Nhi mới được nghỉ ngơi chút , đang định đi ăn lót dạ thì ánh mắt Bảo Nhi dừng lại tại chiếc bàn nhỏ trong quán
Tên con trai cao dáo , khuôn mặt phải thừa nhận 1 điều rằng rất đẹp trai , nhưng nét đẹp này ngông cuồng , cao ngạo , nhìn cách ăn mặc thì có vẻ giống tên lưu manh , côn đồ
Hơi e nhại vì tên đó vừa ăn mì vừa nhìn mình chằm chằm nhưng Bảo Nhi cũng lấy hết can đảm bưng hộp mì ra chiếc bàn cạch đó rồi ngồi ăn 1 cách không mấy thoải mái
Tên đó dừng ăn ngang nhiên ngồi nhìn Bảo Nhi ăn , thấy khó chịu Bảo Nhi ngước lên hỏi
- Anh có thể đừng nhìn tôi nữa được không .- Bảo Nhi nhìn hắn nói khó chịu
- Hờ ……….tôi nhìn cô sao ? lúc nào nhỉ .- Kì Khôi cười lớn nhìn Bảo Nhi thích thú
- Vừa rồi .- Bảo Nhi nói
- Ồ … vậy sao . Sao tôi không biết nhỉ .- Kì Khôi cố tình Ô lên 1 tiếng dài
- Anh đúng là ………- Bảo Nhi định nói tiếp nhưng lại thôi hơi sợ, hé
- Tôi làm sao …..cô nói thử xem .- Kì Khôi nhìn Bảo Nhi cười thách thức
- Không nói với anh nữa , tên khùng /.- Bảo Nhi hậm hực nhìn Kì Khôi chưa sáng ra đã gặp phải tên khùng , nhỏ không ăn nữa bỏ đi
- Này cô nói ai khùng hả .- Kì Khôi nhíu mày nhìn Bảo Nhi
- Haizz no quá đi .- Bảo Nhi xoa bụng bỏ đi vào trong ( trời ạ , đã ăn được sợi mì nào đâu mà no chứ )

- Hà hà , thú vị quá đi ! .- Kì Khôi nhìn theo dáng người Bảo Nhi cười mấp máy . Đúng lúc đó thì chuông điện thoại Kì Khôi reo lên
I’m Bad – Nu’est
Yo~ baby i was wrong is give me a one more chance
A naega jeongmal michyeosseona bwa
Geureohge neoreul bonaego
Jibeuro oneun balgeoreum mada
Geu dongan hamkke bonaedeon sigandeul
Jakku nae daril butjapgo mot geotge haneungeol
Na gwaenhi dwi doraseo, neodo eopneunde
Mianhadago halkka na jigeum dangjang
Negero dallyeoga saranghanda halkka
Sumanheun gomin soge nan geujeo
Meonghani haneulman bogo isseo
Ireomyeon nega nal michyeoda malhalkka

Charari naeil achime jeonhwahalkka
- Tôi đây .- Kì Khôi vừa nghe vừa rời khỏi quán
- Cậu ở đâu , có muốn gặp chúng tôi không ? – Hải Đăng
- Haha cuối cùng thì các cậu cũng lết về rồi sao , phải làm sao đây bây giờ tôi bận rồi , còn đi làm thêm nữa , để sau nha .- Kì Khôi nói bằng giọng trêu đùa
- Trời ơi , cái tên ngông cuồng này , còn bay đặt đi làm nữa cơ đấy , gặp sau .- Hải Đăng bó tay trước cậu bạn
- Ok bái bai .- Kì Khôi cúp máy rồi đội mũ bảo hiểm phóng đi
Đến trưa
- Chú về rồi ạ .- Bảo Nhi ra đỡ đồ giúp Chủ cửa hàng
- Ừ cháu cũng về đi , hết giờ làm rồi .- Chủ Quán nói rồi cùng Bảo Nhi xách đồ vào trong
- Vâng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận