Cả hai cùng nắm tay nhau đến trạm xe buýt để đi về nhà.
- Sao lúc nãy em nói chúng ta là bạn thân!- Tuấn Minh hỏi, đầu hơi nghiêng nghiêng nhìn Hạ Nguyệt.
- Vậy chứ anh muốn em trả lời làm sao?- Cô mỉm cười tinh nghịch.
- Thì có sao trả lời vậy!- Anh trả lời khôn khéo.
- Haha!- Hạ Nguyệt cười. Tiếng cười mới trong trẻo làm sao!- Em không muốn! Được chưa?- Cô chạy lên đứng trước mặt hắn, chu môi chọc ghẹo.
- Tại sao?- Hắn khẽ cười.
- Tại không thích!- Cô chun mũi.
- Haiz! Nhưng mà anh không thích vậy!- Tuấn Minh cười nắm tay cô áp lên má mình.
- Vậy chứ anh muốn sao?- Hạ Nguyệt giả ngốc.
- Anh muốn em trả lời đúng sự thật!
- Hihi! Sự thật là gì?- Hạ Nguyệt vẫn giả bộ ngây thơ.
- Anh là người yêu em nhất trên đời!